Mạnh Tịnh Tinh thấy một người ngã trên đất làm rơi dao găm ra ngoài, bấy giờ mới sợ hãi hét to.
Tô Bình Nam thở dài, đưa điện thoại cho nữ tử phía sau: "Câm miệng, gọi điện cho người nhà đến đón ngươi."
Mạnh Tịnh Tinh lập tức câm như hến, nháy mắt vài cái rồi hưng phấn hô: "Ta vẫn luôn cho rằng anh hùng cứu mỹ nhân là trò cũ rích, nhưng hóa ra khi xảy ra trên người mình lại kích thích như vậy."
"Ngươi đúng là bị điên."
Ánh mắt Tô Bình Nam nhìn Mạnh Tịnh Tinh giống như đang nhìn một Trương Đồng khác.
"Sau này ngươi đừng đi theo ông chủ của ngươi nữa, ta thuê ngươi được không?"
Mạnh Tịnh Tinh phấn chấn tinh thần, nhảy lon ton tới trước mặt Tô Bình Nam, nét mặt nghiêm túc.
"Được một tiếng rồi, ngươi không gọi điện thì ta đi đây."
Tô Bình Nam dúi điện thoại vào tay nữ hài. Mạnh Tịnh Tinh trợn mắt trừng hắn, tủi thân bấm một dãy số, thông báo địa chỉ rồi trả điện thoại cho Tô Bình Nam.
"Làm quen đi, ta là Mạnh Tịnh Tinh."
"Trương Đồng."
Có lẽ Tô Bình Nam cảm thấy đầu óc của hai người đều có vấn đề, cho nên thuận miệng nói ra cái tên Trương Đồng.
"Bọn hắn thì xử lý thế nào?"
Mạnh Tịnh Tinh nhìn hai thanh niên nằm đo đất và hỏi.
"Hôm nay ta ăn no rồi, bọn hắn không tỉnh lại trong thời gian ngắn đâu."
"Không cần báo cảnh sát sao?"
Tam quan của tiểu cô nương rất ngay thẳng.
"Tùy ngươi, ta không có thời gian rảnh rỗi."
Người đến đón Mạnh Tịnh Tinh tới rất nhanh. Không lâu sau, một chiếc xe Mercedes-Benz S32 màu đen dừng lại ven đường, một người trẻ tuổi vừa xuống xe đã gào lên: "Biểu tỷ, sao ngươi lại chạy đến đây, cô cô..."
Người trẻ tuổi chợt im bặt, mờ mịt nhìn biểu tỷ và hai thanh niên hôn mê bất tỉnh dưới chân nàng.
"Ngươi đánh hả?"
Mạnh Tịnh Tinh trừng đứa em trai đần độn: "Ngươi bị ngu à? Là hắn làm."
"Ai cơ?"
Biểu đệ nhìn Mạnh Tịnh Tinh và hỏi.
Mạnh Tịnh Tinh mờ mịt nhìn xung quanh, ngoài gió thổi vi vu ra, quanh đây chẳng còn bóng người.
Nữ hài cắn răng, hung hăng đá biểu đệ một phát rồi hét to: "Trương Đồng, ngươi chạy không thoát đâu!"
Trương Đồng đang chìm trong giấc mộng bỗng hắt hơi, mơ màng tỉnh lại, quấn chặt chăn rồi tiếp tục ngủ say.
"Chậc chậc, giỏi đấy."
Mông Thiên Dưỡng đặt tài liệu trong tay xuống, thật lòng khen ngợi.
Trong tài liệu viết rất rõ, gia tộc Tô Bình Nam có ba thế hệ, người duy nhất đáng chú ý là Tô lão gia tử chỉ là thủ lĩnh thổ phỉ, không có bối cảnh gì. Còn Tống Tri Phủ giao hảo với Tô Bình Nam, nếu solo thì Mông Thiên Dưỡng chẳng thèm để vào mắt.
"Ngươi thấy thế nào?"
Mông Thiên Dưỡng hỏi Chúc Đại Hanh.
"Không loại trừ khả năng che giấu bối cảnh. Nếu hắn thật sự một mình tạo dựng nên cơ nghiệp lớn như vậy, thế thì người này rất nguy hiểm. Động đến hắn ắt phải một kích lấy mạng, không thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to."
Chúc Đại Hanh có con đường điều tra khác Cố Thanh Vân, hắn đích thân tìm người điều tra Tô Bình Nam, đương nhiên hắn rất tin tưởng, trong lòng cực kỳ kiêng kỵ Tô Bình Nam.
"Tiếp tục điều tra."
Mông Thiên Dưỡng không tin một người có thể phát triển đến trình độ này trong một thời gian ngắn. Hắn liếm môi, nếu thật sự không có bối cảnh thì ha hả...
Hắn cũng không khinh địch, tiền tài có thể nắm giữ, nhưng hắn đã lăn lộn đến địa vị này, cứ tiếp tục cầu phú quý trong nguy hiểm cũng chẳng có nghĩa lý gì.
Trên chuyến bay trở về Thiên Đô, Lộ Lộ liếc nhìn Tô Bình Nam bước vào cửa khoang.
Tức thì tâm trạng cực tốt.
Gương mặt mộc của Lộ Lộ khiến Tô Bình Nam bất ngờ. Trong ký ức của hắn, nữ hài này lúc nào cũng trang điểm xinh đẹp, bây giờ đổi phong cách rồi hả?
"Để ta."
Lộ Lộ liếc nhìn vị trí của Tô Bình Nam rồi nói với đồng nghiệp.
Kể từ sau hôm đó, đây là lần đầu tiên Lộ Lộ gặp lại Tô Bình Nam. Sau hôm ấy Lộ Lộ vốn không trang điểm lại mượn đồ trang điểm của đồng nghiệp, cố ý trang điểm nhạt.
Trên đường đi, Lộ Lộ cẩn thận chu đáo khiến các tiếp viên hàng không khác rất kinh ngạc: "Bạn trai ngươi à?"
Lộ Lộ lắc đầu.
"Bạn bè."
Tô Bình Nam xuống máy bay, Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đến đón hắn. Sau khi lên xe, Tô Bình Nam trông thấy Lộ Lộ đứng ở cửa ra nhìn hắn từ xa.
Tô Bình Nam hạ cửa xe xuống, mỉm cười với Lộ Lộ rồi ra dấu gọi điện thoại.
Lộ Lộ lập tức nở nụ cười vui vẻ, tâm trạng lo lắng chợt bay biến, nhảy lên vẫy tay với Tô Bình Nam.
"Nam ca?"
Đỗ Cửu lái xe bỗng lên tiếng.
"Đi thôi! Đó là một người bạn có nội tâm mẫn cảm."
Tô Bình Nam nói.
Đồng nghiệp thở hổn hển nhìn Lộ Lộ phấn chấn tinh thần: "Ngươi không thu dọn đồ đạc mà cứ nhìn theo người ta mãi như thế, mê trai quá đi mất!"
"Ai cần ngươi lo."
Tâm trạng Lộ Lộ rất tốt, quay sang lườm đối phương. Sau lần trước nàng không dám gọi điện cho Tô Bình Nam. Lộ Lộ cho rằng nhân vật tai to mặt lớn cao cao tại thượng như Tô Bình Nam chỉ tiện tay giúp đỡ thôi, đã quên mình từ lâu rồi.
"Đi thôi!"
"Làm gì?"
"Ăn mừng, lão nương mời ngươi ăn đại tiệc."
"Chúc mừng điều gì?"
"Chúc mừng..."
Lộ Lộ ngẫm nghĩ: "Chúc mừng hắn vẫn coi ta là bạn."
"Mê trai."