Tô Bình Nam vốn tâm tình không tệ, nhưng nhìn kịch bản trước mặt mà Trương Đồng đưa tới, hắn lập tức xị mặt.
Phim: Người Trong Giang Hồ
Nhân vật chính: Tô Bình Nam.
Nhân vật phụ: Sơn Điểu, Đại Thiên Nhị...
"Trần Hạo Nam đi đâu rồi?"
Tô Bình Nam quyết định sau này tiểu tử này làm cái gì, hắn nhất định phải xem qua, biết đâu phương gài một vố cũng không chừng.
"Lão đại, hai người đều là Nam ca, ta cảm thấy tên của ngươi oai hơn tên của hắn. Ngươi thấy sao?"
Trương Đồng bày ra vẻ mặt "ngươi mau khen ta đi".
"Đổi lại."
Tô Bình Nam nói với vẻ mặt vô cảm: "Ngươi không cần phụ trách bộ phim này nữa."
Trương Đồng liêu xiêu trong gió, mình nịnh nọt thất bại sao?
Tô Bình Nam mặc kệ Trương Đồng ngây ngốc, nói với Văn Tiểu Địch ở bên cạnh: "Đi thăm công trường."
Tuần tra công trường, xét duyệt báo cáo, nghe các bộ phận báo cáo, Tô Bình Nam bận rộn suốt một tuần.
Kế hoạch quảng trường Cẩm Tú sắp triển khai và công ty truyền thông Cẩm Tú sắp thành lập khiến Tô Bình Nam cảm thấy dù mình thả con săn sắt bắt con cá rô, dù mình giỏi dùng người đến mấy cũng mệt bở hơi tai.
Không hiểu thì hỏi.
Tô Bình Nam nhấc điện thoại lên. Trong số những người hắn quen biết, thầy hướng dẫn Lý Quảng lớp EMBA tình cờ là lựa chọn cố vấn thích hợp nhất.
Sau khi nghe xong nghi vấn của Tô Bình Nam, Lý Quảng chỉ nói một câu: "Tô tổng, điều ngươi cần là nhân tài quản lý, tức là người quản lý chuyên nghiệp."
Một câu đánh thức người trong mộng, Tô Bình Nam lập tức hỏi: "Tập đoàn Cẩm Tú an phận co vào một góc, quả thật nhân tài không nhiều. Lý lão sư, ngươi có đề cử nào không?"
Lý Quảng không trả lời ngay. Đúng là hắn làm về học thuật, nhưng hắn cũng hiểu tư bản là lực lượng của xã hội, không thì hắn cũng chẳng tranh đi làm thầy hướng dẫn EMBA.
Hắn nhất định phải thận trọng đối với vấn đề của Tô Bình Nam, nếu tạo cho đối phương ấn tượng không đáng tin thì mạng lưới quan hệ hắn vất vả gây dựng sẽ chịu đả kích mang tính hủy diệt...
Lý Quảng đắn đo rất lâu, trong đầu hiện ra một người: "Tô tổng, ta cảm thấy có một người rất hợp với tập đoàn quy mô lớn đa ngành nghề như tập đoàn Cẩm Tú, không biết ngươi có thể đào được hắn không."
Tô Bình Nam thấy hứng thú: "Ai vậy?"
"Hà Minh Kiên, hiện đang giữ chức tổng tài tập đoàn Hoàng Hải."
Lý Quảng trả lời.
Tô Bình Nam cúp máy, sau đó nói với Văn Tiểu Địch: "Ta muốn toàn bộ tư liệu về Hà Minh Kiên, tổng tài tập đoàn Hoàng Hải."
Hà Minh Kiên, 50 tuổi.
Tốt nghiệp trường đại học Thịnh Kinh, sau đó đến đại học Nagoya ở Đông Doanh đào tạo chuyên sâu, tiến sĩ lý luận Kinh tế học của học viện Kinh Tế trường đại học Mở Bắc Kinh...
Từng đảm nhiệm chức giám đốc ngân hàng ngân hàng Công Thương Hoàng Hải, quan hệ trong giới tài chính cực rộng. Phó hội trưởng Ngân hàng Trung Ương và Ủy ban chứng khoán đều là bạn học của hắn.
Hà Minh Kiên còn từng đảm nhiệm chức trợ lý tuần phủ Hoàng Hải. Nghe nói năm 90 nền kinh tế Hoàng Hải phát triển nhanh cũng liên quan mật thiết đến người này. Hai năm trước tập đoàn Hoàng Hải cải tổ, một năm sau tập đoàn Hoàng Hải vốn lỗ bảy trăm triệu dần có lãi, trở thành doanh nghiệp nổi tiếng thành phố Hoàng Hải.
Văn Tiểu Địch khí tức vững vàng, giọng nói trong trẻo, cuối cùng bổ sung thêm một câu: "Lương hai mươi vạn một năm."
Tô Bình Nam gõ bàn, biết rằng Lý Quảng chọn người này rất dụng tâm.
"Cao thủ."
Văn Tiểu Địch mỉm cười dịu dàng: "Còn kém Tô tổng."
Văn Tiểu Địch không có ý nịnh hót. Hiện tại nàng trưởng thành rất nhanh, cũng hiểu rõ Cẩm Tú, cho nên sùng bái Tô Bình Nam một cách mù quáng.
"Điều tra vẫn còn hơi phiến diện."
Tô Bình Nam nhìn Văn Tiểu Địch, tiếp tục nói: "Hà Minh Kiên đang độ trung niên, gia đình rất quan trọng, phải điều tra phương diện này rõ ràng."
Văn Tiểu Địch gật đầu.
"Hai mươi vạn, doanh nghiệp nhà nước keo kiệt ghê!"
Tô Bình Nam mỉm cười: "Chúng ta đến Hoàng Hải đào người nào!"
Hà Minh Kiên có thân hình gầy gò, sắc mặt khỏe khoắn, dáng vẻ hào hoa phong nhã, cặp kính gọng vàng che giấu ánh mắt sắc bén như ưng của hắn.
"Tập đoàn Cẩm Tú."
Hắn lẩm bẩm một mình.
Ba ngày trước hắn ăn cơm với một người bạn cũ. Trong bữa cơm, bạn cũ mập mờ nhắc tới tập đoàn Cẩm Tú muốn dụ hắn đi ăn máng khác.
Ai cũng là người thông minh, nói đến trọng tâm liền dừng, Hà Minh Kiên biết người bạn cũ này chỉ đánh tiếng trước mà thôi. Sau khi về nhà, hắn lập tức đọc tư liệu bạn cũ đưa cho.
Càng đọc càng kinh hãi, tốc độ phát triển của tập đoàn này quá đáng sợ!
Ban đầu Hà Minh Kiên không có ý nghĩ đi ăn máng khác, nhưng sau khi đọc tài liệu về tập đoàn Cẩm Tú, hắn đã dao động.
Đối với một người quản lý thuần túy mà nói, còn điều gì khiến hắn động lòng hơn một tập đoàn phát triển mạnh mẽ? Sản nghiệp của Cẩm Tú phân bố rộng khắp, Hà Minh Kiên tin rằng mình có thể làm tốt, làm mạnh.
Tập đoàn Cẩm Tú không để hắn chờ quá lâu, chủ tịch Tô Bình Nam đích thân đến Hoàng Hải, hai người gặp mặt ở một câu lạc bộ tư nhân.
Hai người gặp nhau, Hà Minh Kiên rất kinh ngạc khi thấy Tô Bình Nam trẻ như vậy. Sau đó, hắn đi thẳng vào vấn đề: "Tô tổng, ta năm mươi tuổi rồi, nếu làm việc cho Cẩm Tú thì mười năm nữa là ta về hưu, có thể nói đây là nơi công tác cuối cùng của ta."