Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1662 - Chương 1662. Khống Chế

Chương 1662. Khống chế
Chương 1662. Khống chế

Sau khi ký thỏa thuận hợp tác ban đầu, Liên Học Tập chưa bao giờ tham gia những bữa tiệc tối lần đầu tiên mời Tô Bình Nam ăn cơm.

Có thể thấy được hắn vui đến cỡ nào.

Trong bữa tiệc, ngay cả ông chủ Liên cũng hỏi một câu mà hắn rất quan tâm.

“Tô tổng, chúng ta đang bàn chuyện làm ăn.”

Biểu hiện của đối phương rất chân thành: “Những khoản đầu tư này sẽ mất một thời gian dài để thu hồi vốn và tạo ra lợi nhuận. Ta hy vọng tập đoàn Cẩm Tú có thể làm tốt mọi việc theo cách thực tế và nó sẽ mang lại lợi ích lớn trong tương lai.”

Đối phương cười nói: “Ta muốn biết lý do chân chính tập đoàn Cẩm Tú đầu tư vào Hạ thành.”

Tô Bình Nam nhìn gương mặt ngày sau thường xuyên xuất hiện trong tivi, trầm ngâm vài phút rồi mới đưa ra một đáp án khiến đối phương không ngờ đến.

“Bởi vì cống thoát nước, cho nên ta tin rằng lần này ta sẽ đầu tư thành công.”

Nam nhân nghiêm túc trả lời: “GDP là vua trên toàn Hạ quốc. Mỗi thành phố đều xây dựng đường xá mỗi ngày hoặc xây dựng các tòa nhà hàng tháng.”

Ông chủ Liên gật đầu. Hắn thuộc loại người có tham vọng lớn, đương nhiên hắn đã nghiên cứu các chính sách của địa phương khác, vì vậy hắn không phủ nhận tình huống này.

Tô Bình Nam giang hai tay: “Cho dù thành phố đầy nhà cao tầng, nhưng khi trời mưa thành phố sẽ ngập trong nước, có lúc xe ô tô cũng khó đi.”

Giọng điệu nam nhân hơi khinh thường: “Tại sao?”

Không đợi đối phương trả lời, Tô Bình Nam đã tự đưa ra đáp án: "Bởi vì người ở nhà cao tầng có thể nhìn thấy, nhưng ở trong cống rãnh không ai có thể nhìn thấy.”

Nam nhân đã nỗ lực rất nhiều cho cuộc họp này: “Dự án thoát nước rất lớn và cần rất nhiều kinh phí. Nó không có tác dụng gì đối với sự phát triển kinh tế. Ta đã đi rất nhiều thành phố, nhưng chỉ có Hạ thành đã dành rất nhiều tiền để xây dựng hệ thống thoát nước hoàn chỉnh nhất từ trước đến nay mà ta từng thấy.”

Tô Bình Nam mỉm cười nâng ly: “Đó là lý do tại sao Cẩm Tú dám cắm rễ ở đây. Ta không biết ông chủ Liên có hài lòng với câu trả lời này không?”

Ông chủ Liên đã tự mình xúc tiến dự án sửa chữa và thoát nước cười phá lên, có cảm giác như gặp được một người bạn tri kỷ.

Hai bên chạm ly.

“Kết giao bạn bè.”

Công bằng mà nói, Tô Bình Nam đã nói một câu thật lòng trong suốt bữa tiệc. Còn lại, mục đích đầu tư là gì, cơ sở hạ tầng ra sao, nam nhân đều có đủ đáp án đằng sau.

Thời gian không phụ người có lòng. Tập đoàn Cẩm Tú đã mang lại ấn tượng rất tốt với đối phương một thời gian dài sau đó. Hai bên hợp tác rất nhanh chóng trong hai ngày tiếp theo, cũng được xem là có chút giao tình.

Rất ít khi thấy Tô Bình Nam coi trọng một người như vậy. Thậm chí, khi nam nhân trở về xứ sở kim chi, hắn còn đặc biệt dặn dò đám người Tô Văn Văn phụ trách tiếp đãi.

“Giang hồ, chúng ta làm chính là sinh tử. Thương nghiệp, chúng ta làm chính là lợi nhuận.”

Tô Bình Nam ném điếu xì gà cho nam nhân từ nhỏ đã đi theo mình: “Ở Hạ thành, hai thứ này đều không phải trọng điểm.”

“Vậy chúng ta phải làm cái gì?” Tô Văn Văn nghi hoặc hỏi.

“Làm danh tiếng, làm bố cục. Giữ vững nơi này, bản đồ sẽ hoàn chỉnh và hồi sinh.” Tô Bình Nam đưa ra đáp án, nhưng lời nói kế tiếp của hắn lại khiến Tô Văn Văn khó hiểu: “Nói tóm lại, nơi này rất đặc biệt. Cho nên, khi ngươi làm việc nhất định phải nhớ kỹ hai chữ: cẩn thận.”

Nam nhân không nói tiếp, vỗ vai Tô Văn Văn, giúp đối phương đốt điếu xì gà: “Ta nhớ ngươi hút thuốc là do học ta.”

Tô Văn Văn mỉm cười gật đầu. Hiện tại, cho dù lão đại bận rộn đến đâu vẫn tự tay đốt thuốc cho hắn, vậy thì cái mạng của Tô Văn Văn vẫn là của Tô Bình Nam.

Nếu nói Tô Bình Nam tiếp quản tài sản của tập đoàn Viễn Hoa ở Hạ thành một cách nhẹ nhàng và từ tốn, thì việc Đại Lại tổng giao ra tài sản ở nước ngoài lại hoàn toàn bộc lộ bộ mặt hung dữ và tàn ác của hắn.

Việc chuyển nhượng tài sản giữa Đại Lại tổng và tập đoàn Cẩm Tú diễn ra vô cùng suôn sẻ. Đôi bên đều sợ đêm dài lắm mộng. Dưới thao tác của mười mấy nhân viên chuyên nghiệp, những công ty vốn có cổ phần bí ẩn và phức tạp đã hoàn thành việc chuyển đổi cổ phần trong một khoảng thời gian rất ngắn. Sau một loạt hoạt động hoa mắt, chúng đã được chuyển nhượng hoàn toàn cho một công ty nước ngoài đăng ký tại quần đảo Cayman.

Đại Lại tổng không còn gì hết, chỉ còn lại bóng lưng mập mạp có chút đìu hiu.

Khác biệt duy nhất so với thời không khác chính là, lần này Đại Lại tổng không đi Canada mà nghe lời Tô Bình Nam đến Hà Lan.

Đại Lại tổng không quan tâm đến sự lựa chọn này. Dù sao chỉ cần không có hiệp ước dẫn độ, đối với hắn ở đâu cũng như nhau mà thôi. Cảnh tượng Hung Nhân Kiệt ra mặt lần trước đã khiến Lại mập khuất phục Tô Bình Nam một cách triệt để.

Đến Hà Lan tốt xấu gì cũng có thế lực của Tiểu Hồng Bào chiếu cố, cho nên hắn không chút do dự lựa chọn.

Chiếu cố, nói thì dễ nghe, nhưng trong mắt của Tô Bình Nam từ này tương đương với khống chế.

Rất nhiều nhân viên cũ ở Cảng thành cắm rễ ở Hà Lan. Thế lực người Hoa đường phố khá mạnh. Cho nên, từ lúc Đại Lại tổng đưa ra lựa chọn đó, hắn đã nằm trong phạm vi tầm mắt của Tô Bình Nam.

Với tính cách cẩn thận và tàn nhẫn của Tô Bình Nam, có thể nói rằng kể từ thời điểm tập đoàn Cẩm Tú tiếp quản tài sản ở nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa, nam nhân sẽ không cho phép Đại Lại tổng còn sống trở về Hạ quốc.

Đồng thời, hắn cũng đối xử không thương tiếc với những kẻ ngỗ ngược cậy thế bán đứng trưởng bối trong mạng lưới nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa.

Bước vào Cẩm Tú, Tô Bình Nam chính là người nói chuyện duy nhất.

Nam nhân không cho phép tập đoàn Cẩm Tú xuất hiện bất kỳ âm thanh thứ hai nào. Đây có lẽ là bệnh chung của mỗi kiêu hùng. Một số tư tưởng độc đoán gần như khắc sâu trong xương của nam nhân kiệt ngạo.

Hết chương 1662.
Bình Luận (0)
Comment