Khung cảnh đầu hè ở Chiang Mai quả thực rất đẹp.
Khắp nơi đều là hoa khoe sắc. Chẳng trách nơi đây được mệnh danh là đóa hồng phương Bắc. Khác với trung tâm tài chính Bangkok, người dân nơi đây dường như không hề gục ngã trước cuộc khủng hoảng tài chính đang hoành hành, ít nhất phần lớn mọi người vẫn nở nụ cười.
Trong thời kỳ này, Chiang Mai vẫn là một thành phố chậm chạp.
A Ngọc là một cô gái chuẩn girl Thái, có nước da ngăm đen, không cao và thân hình không mấy nóng bỏng.
Nàng không xinh đẹp, nàng sẽ không thể kiếm được nhiều tiền trong một số ngành, vì vậy nữ hài thất nghiệp kiếm sống bằng cách giúp anh trai mình quản lý một quán bar rất nhỏ.
Quán bar làm ăn rất tốt.
Bởi vì anh trai cũng được xem là lưu manh có năng lực, nhân duyên không tệ, cho nên rất nhiều cô gái đứng đường sẵn sàng đưa những vị khách mình bắt được đến đây uống một ly.
Đương nhiên, hoa hồng nên chia tuyệt không thể ít. Ân là ân, tiền là tiền, ngươi phải biết xã hội này từ trước đến nay đều rất thực tế.
Buổi tối hôm nay khiến A Ngọc rất vui vẻ, nụ cười trên khóe miệng đã nở từ nãy đến giờ. Không vì bất cứ điều gì khác, chỉ vì những chai rượu ngon có lãi nhất đã được bán.
Đặc biệt chai rượu trị giá 180.000 baht là tâm bệnh của nàng. Chai rượu này đã được đặt ở vị trí nổi bật nhất của quán bar trong suốt một năm.
Điều này khiến nữ hài nhìn thấy nó là bực bội.
Vị khách lớn gọi những loại rượu ngon này là một người đồng hương Hạ quốc. Mấy chị em đều gọi đối phương là ông chủ Hà. Có lẽ là vì tiền, A Ngọc cảm thấy nam nhân trung niên có khuôn mặt đầy gian nan vất vả này thực sự rất hấp dẫn.
Hà lão lục trái ôm phải ấp. Cơ thể tràn đầy sức sống của cô gái trẻ khiến hắn cảm thấy vô cùng thư thái.
Đại Lại tổng đã đổ.
Chuyện này có thể là một điều tồi tệ đối với người khác, nhưng đó là một điều tuyệt vời đối với Hà lão lục.
Hắn đã từng kiếm sống bằng cách chạy khắp biển từ rất lâu. Sau khi gia nhập tập đoàn, đúng là ban đầu Đại Lại tổng không đối xử tệ bạc với những người như hắn.
Cộng khổ nhưng không đồng cam.
Khi sản nghiệp ngày càng lớn, Đại Lại tổng càng không chào đón những nhân viên năm xưa. Đến mức mỗi lần xảy ra chuyện, suy nghĩ đầu tiên của Đại Lại tổng không phải tìm người giải quyết mà là nhổ cỏ tận gốc, tuyệt đối không để mối lo về sau.
Một người có thể vượt biển hiểu được công việc này nguy hiểm như thế nào. Mọi người đều có thể chấp nhận phương pháp này cho một tình huống không thể cứu vãn.
Nhưng thời gian trôi qua, phong cách làm việc của Đại Lại tổng vẫn như vậy, trong khi mọi chuyện rõ ràng có thể chuyện lớn biến thành nhỏ, chuyện nhỏ coi như không.
Điều này khiến cho không ít người buồn lòng.
Rất nhiều nhân viên năm xưa từng khởi nghiệp riêng với Đại Lại tổng thậm chí cho rằng, Đại Lại tổng đang loại bỏ những người bất đồng ý kiến, chuẩn bị cho việc chuyển đổi tập đoàn Viễn Hoa thành thành doanh nghiệp gia đình họ Lại.
Dù sao, rất nhiều nhân viên năm xưa chướng mắt với năng lực của Tiểu Lại tổng. Vì thế, Đại Lại tổng lại càng tức giận hơn.
Cho nên, sau khi Đại Lại tổng ngã xuống, Hà lão lục đã không ngần ngại nuốt chửng lợi nhuận của công việc kinh doanh này, lên kế hoạch thành lập doanh nghiệp của riêng mình.
Hắn biết tuyến đường trước kia đã hoàn toàn bị phá bỏ. Hắn đến Chiang Mai, thứ nhất là để thư giãn. Thứ hai, hắn muốn hồi sinh một chi chỉ thuộc về Hà lão lục hắn.
Hắn có nghe nói về việc thay đổi quyền sở hữu công ty của mình và người tiếp quản là Tiểu Hồng Bào Thiên Nam tiếng xấu đồn xa. Nhưng hắn không quá lo lắng về điều này.
Trên đất bằng ngươi là cọp, trên biển ngươi chưa chắc là giao long. Đây là nhận thức chung của rất nhiều nhân viên năm xưa dự định thành lập sản nghiệp của riêng mình.
“Ông chủ, chúng ta có thể uống một ly hay không?”
Một nữ hài khoảng mười sáu tuổi ghé vào vai Hà lão lục, ánh mắt như tơ.
“Được.”
Hà lão lục thoải mái cười to. Hắn không nhìn thấy cửa quán bar được đẩy ra, hai hán tử biểu hiện lạnh lùng bước vào.
Hai hán tử này, một người tên Hạng Tiểu Bình, người còn lại là Lâm Quốc Chính.
Việc thanh trừng của tập đoàn Cẩm Tú đã chính thức bắt đầu bằng một khúc dạo đầu đẫm máu!
…
Ánh đèn, âm nhạc và mùi rượu trong không khí khiến quán bar nóng hơn bao giờ hết.
A Ngọc nhìn thấy hai nam nhân đẩy cửa bước vào, lập tức mỉm cười bước đến đón tiếp. Có vẻ hai người này không phải dân địa phương. Chỉ cần không phải dân địa phương, tất cả đều là khách sộp.
“Sa – wa – dee – kaa!”
A Ngọc nói tiếng Hạ quốc không thành thạo cho lắm, nhưng miễn cưỡng cũng giao lưu được với người ta. Nữ hài mỉm cười nói: “Rượu của chúng ta rất rẻ, lại còn có nhiều gái đẹp nữa.”
Cũng không còn cách nào, thiếu vốn từ nên nữ hài đi thẳng vào vấn đề.
“Hai vị tiên sinh, các ngươi muốn chơi như thế nào?”
Nữ hài nói có chút ấp úng. Hai người này mang lại cảm giác áp bách quá mạnh cho nàng. Nàng chưa từng thấy người nào có biểu hiện lạnh lùng đến như vậy.
“Không chơi, chúng ta đến mượn chỗ của ngươi giết người, giết xong rồi đi.”
Lâm Quốc Chính nhìn A Ngọc, dùng tiếng Thái không thể nào tiêu chuẩn hơn trả lời, sau đó tiện tay ném một xấp tiền thật dày vào trong ngực A Ngọc.
Nữ hài hoàn toàn ngây người. Nàng trà trộn tầng chót đã lâu, sớm luyện được cặp mắt Hỏa Nhãn Kim Tinh. Nữ hài có thể phân biệt được lời nói của đối phương là thật hay giả.
“Nhớ kỹ.”
Lâm Quốc Chính nhìn nữ hài đang ngớ ra, nói tiếp: “Bất cứ kẻ nào hỏi tới, ngươi nói cho bọn hắn biết đây là việc nhà của tập đoàn Viễn Hoa.”
A Ngọc không biết mình gật đầu như thế nào. Tóm lại, nữ hài cứ như vậy mà ngây ra nhìn hai nam nhân tiến đến bàn của ông chủ Hà, sau đó nàng hoàn toàn bị cảnh tượng trước mặt hù ngã.
Chỉ thấy động tác của hai người kia nhanh đến mức không phải con người. Nữ hài nhìn thấy hai người bước đến trước mặt ông chủ Hà, còn chưa nói một câu nào, một người trong đó đã đá thẳng vào cổ của ông chủ Hà.
Ông chủ Hà kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.