Tiếng thét chói tai vang lên xung quanh. A Ngọc trơ mắt nhìn ông chủ Hà ngã xuống đất, thậm chí không ngừng co quắp, hiển nhiên cú đá vừa nãy muốn lấy mạng hắn.
Cho dù là vậy, hành vi tàn ác đáng sợ của hai người đó vẫn tiếp tục. Nam nhân thấp hơn nắm lấy tóc của ông chủ Hà, kéo cổ ngửa lên, lộ ra yết hầu.
Ánh sáng lạnh lóe lên, máu văng khắp nơi.
Trong ánh mắt tất cả mọi người, hai người giống như ma quỷ nhìn nhau cười một cái rồi quay người rời đi.
A Ngọc phát hiện, từ đầu đến cuối biểu hiện của hai người không hề có chút thay đổi. Sự lạnh lùng của bọn hắn khiến người ta cảm thấy lạnh run.
…
Văn phòng tạm thời của tập đoàn Cẩm Tú nằm trên tầng mười sáu của tòa nhà Viễn Hoa vừa mới xây dựng xong, đèn đuốc sáng trưng.
Tòa nhà Viễn Hoa đã được đổi tên thành Ngôi Sao Cẩm Tú. Bảng hiệu của Viễn Hoa trên công trường cũng đã được thay đổi hoàn toàn, thậm chí kế hoạch tám mươi tám tầng trên bản vẽ đã được Tô Văn Văn đổi thành sáu mươi tầng.
Lý do thay đổi số tầng không phải vì tập đoàn Cẩm Tú thiếu vốn, Tô Văn Văn đã trở thành người phụ trách cho rằng tòa nhà này tuyệt đối không thể cao hơn tòa nhà Thiên Nam.
Những gì Tô Bình Nam đã nói, Tô Văn Văn đều chấp hành nghiêm túc.
Tô Bình Nam không hề lo lắng giao hết toàn bộ việc chỉnh hợp tài sản của tập đoàn Viễn Hoa cho Tô Văn Văn.
Trong toàn bộ tập đoàn Cẩm Tú, bất luận xét về thâm niên hay mức độ thân thiết với lão đại Tô Bình Nam, Tô Văn Văn chắc chắn đứng hàng đầu tiên. Cho nên, Tô Bình Nam giao hết tài sản cho Tô Văn Văn, tất cả mọi người đều không có ý kiến.
Người thiện chiến không thiếu chiến công hiển hách.
Nhị Long Vương Tô Văn Văn làm việc đến giọt nước không lọt. Mấy năm qua, lực khống chế của Thủy sản Cẩm Tú trên biển có thể nói là cực kỳ mạnh mẽ, nhưng không hề gây nên bất kỳ gợn sóng quá lớn nào.
Điều này rất khó có được.
Huống chi trong mắt Tô Bình Nam, mặc dù bây giờ Tô Văn Văn với một cái đầu trọc, râu ria xồm xoàm, nhìn cực kỳ hung hãn, nhưng hắn vẫn là đứa bé đi theo sau lưng Tô Bình Nam như ngày nào.
Điều này chưa từng thay đổi.
Hắn muốn cho Tô Văn Văn một tiền đồ tươi sáng. Đây là lời hứa của hắn.
Dù sao Thủy sản Cẩm Tú quá nhỏ, hơn nữa còn là một con đường giấu tài. Điều này khiến cho Tô Văn Văn bó chân bó tay, mất đi nhuệ khí. Tô Bình Nam dự định dùng chuyện lần này tôi luyện Tô Văn Văn.
Lão đại đã ủy quyền, Tô Văn Văn tiếp nhận tập đoàn Viễn Hoa lại cau mày. Hắn biết chuyện này không hề dễ dàng.
Tài sản Cẩm Tú bề ngoài không phức tạp, chính phủ đã ban cho đủ ưu đãi. Việc hắn kiếm được tiền chỉ là vấn đề thời gian.
Khó khăn nằm ở chỗ làm thế nào để tích hợp tài sản và nhân sự ở nước ngoài.
Hoạt động kinh doanh của tập đoàn Viễn Hoa không đơn giản chỉ là buôn lậu hàng hóa từ nước này sang nước khác rồi tìm đường vào bờ, mà còn có thế lực xã hội đen, lợi ích tập đoàn bản địa, quan hệ khơi thông các ban ngành có liên quan…
Từ góc độ này nhìn lại, có thể hình dung tập đoàn Viễn Hoa đã làm rất tốt quan hệ với cảnh sát nước ngoài.
Hà lão lục chỉ là một góc của núi băng mà thôi.
Càng nghiên cứu, Tô Văn Văn càng phát hiện sự kiểm soát của Đại Lại tổng đối với các thế lực dưới quyền thực sự kém xa so với hắn đã nghĩ. Có thể nói, nó chẳng khác nào lâu đài trên không.
Giai đoạn sau của tập đoàn Viễn Hoa gần như rơi vào trạng thái bình thường. Nhưng dù vậy, Tô Văn Văn không thể không thừa nhận mạng lưới của tập đoàn Viễn Hoa xác thực rất khổng lồ.
Nhưng đôi khi khổng lồ không phải là điều tốt, còn có nghĩa là khó chinh phục và kiểm soát.
Bây giờ, trước mặt Tô Văn Văn có tư liệu của ba người.
Thường Thiết Quân đến từ Jakarta, Trương Nhược Lâm đến từ Kobe Đông Doanh và Lệnh Hồ Lão Tam đến từ Melbourne. Đây là ba nguyên lão của tập đoàn Viễn Hoa, cũng là ba người khó giải quyết nhất.
Bởi vì tính chất của tập đoàn Viễn Hoa rất đặc biệt, cho nên những người này đều đang điều hành một mạng lưới ảnh hưởng và mối quan hệ rộng lớn ở nước ngoài. Sở dĩ bọn hắn đồng ý gia nhập Đại Lại tổng, thứ nhất bởi vì hai bên trước kia cùng nhau đi biển, thứ hai còn không phải Đại Lại tổng nắm giữ con đường tiến vào Hạ quốc sao?
Hiện tại, Đại Lại tổng xảy ra chuyện lớn như vậy, chứng tỏ con đường tiến vào Hạ quốc đã tê liệt.
Nếu không có sự cám dỗ của lợi ích, những người này sẽ ngoan ngoãn để cho một thế lực mới nổi mà bọn hắn không có liên hệ đè lên đầu sao?
Thật là một trò đùa quốc tế.
Danh tiếng của Tô Bình Nam khiến cho tam giáo cửu lưu Thiên Nam phải cúi đầu thần phục, hào cường các khu vực trong nội địa Hạ quốc phải kiêng kỵ, nhưng muốn hù sợ đám gia hỏa núi cao hoàng đế xa này?
Vẫn chưa đủ.
…
Chuông điện thoại vang lên, Tô Văn Văn nhìn thoáng qua điện thoại, lập tức nghe máy, giọng điệu cung kính: “Nam ca, có chuyện gì thế?”
Giọng nói bình tĩnh của Tô Bình Nam từ trong điện thoại truyền ra: “Ngươi cầm tư liệu đến bây giờ đã qua tám tiếng nhưng vẫn không thấy động tĩnh, ngươi đang do dự cái gì thế?”
“Do thời gian quá gấp, cho nên ta muốn từ từ nghĩ cách.”
Tô Bình Nam đã đoán đúng. Mấy năm qua Thủy sản Cẩm Tú xuôi gió xuôi nước, mặc dù Tô Văn Văn đã trầm ổn và cẩn thận hơn nhưng còn thiếu sự quyết đoán của năm đó.
“Muốn im lặng giải quyết bọn hắn rất khó khăn. Chúng ta muốn nắm bắt mạng lưới quan hệ ở đó cũng không dễ dàng…”
Tô Văn Văn vẫn đang tiếp tục báo cáo nhưng Tô Bình Nam đã thô bạo cắt ngang lời nói của hắn: “Hà lão lục chết rồi. Ta sẽ giao lại quyền chỉ huy đám người Hạng Tiểu Bình, Tô Nhất Nhị cho ngươi.”
Trong giọng nói bình tĩnh của nam nhân mang theo chút tàn ác: “Loạn thế thì phải thanh trừng. Điều chúng ta muốn làm là khiến mọi người sợ ta chứ không phải phục ta.”
“Muốn làm Long Vương thì phải sớm nắng chiều mưa.”
Nói xong, hắn cúp máy.