Muốn bồi dưỡng một cấp dưới có thể khiến mình yên tâm, hơn nữa còn có thể một mình đảm đương một phía là rất khó. Đối với Tô Bình Nam mà nói, bố cục toàn bộ Đông Nam Á rất quan trọng. Người duy nhất mà hắn chọn là Tô Văn Văn có thể khiến cho hắn hoàn toàn yên tâm.
Đối với nam nhân từ nhỏ lớn lên sau lưng mình, Tô Bình Nam muốn hắn trở thành soái tài, chứ không phải một mãng phu chỉ biết xông pha chiến đấu.
Cho nên, Tô Bình Nam giống như một giáo viên đưa cho Tô Văn Văn một ví dụ mẫu tiêu chuẩn.
Ví dụ mẫu này chính là Hà lão lục chết.
Để Hạng Tiểu Bình dùng phương thức cực kỳ bắt mắt xử lý Hà lão lục là ý của nam nhân, trong đó bao hàm rất nhiều thứ nhưng điểm quan trọng nhất là việc thiết lập phong cách kinh doanh ở nước ngoài của tập đoàn Cẩm Tú.
Thà để người sợ, không để người phục.
Trong một thế giới mà kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh, nam nhân phải dùng hai chữ tàn nhẫn nói cho tam giáo cửu lưu toàn bộ Đông Nam Á biết một việc.
Tập đoàn Cẩm Tú là một con sói, hoặc một đàn sói đói độc ác.
Có thể nói, bất kể hắn có được bao nhiêu tài phú, hắn vẫn cay độc như cũ.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Bình Nam châm điếu xì gà đi đến bên cửa sổ, nhìn dòng xe cộ dưới lầu, thật lâu không nói gì.
Trong gian phòng to lớn chỉ có một mình nam nhân, khiến cho bóng lưng của hắn có chút cô đơn.
Nam nhân hiểu Tô Văn Văn rất rõ.
Hắn biết Tô Văn Văn giống như một thanh đao dính máu nhưng thiếu dũng khí và tàn nhẫn, không còn kiểu hào hùng giết hàng vạn người nữa. Cho nên, nếu Tô Văn Văn muốn trở thành long vương, Tô Bình Nam nhất định phải đẩy Tô Văn Văn mà hắn xem như em ruột một lần.
…
Hạng Tiểu Bình đến rất nhanh. Chạng vạng ngày hôm sau, bao gồm Tô Nhất Nhị và Cảnh Hùng Tử, một đám sát thần đã tập trung trước mặt Tô Văn Văn.
Bọn hắn đến cùng với một số tờ báo địa phương ở Chiang Mai, các tiêu đề trên trang nhất đã thể hiện rõ ràng quá trình chi tiết của toàn bộ vấn đề.
“Giám đốc Tô, đây là Tô tổng bảo ta mang cho ngươi.”
Đám Hạng Tiểu Bình đều là người ít nói. Sau khi bọn hắn đưa mấy tờ báo cho Tô Văn Văn, bổ sung một câu, tất cả đều im lặng không nói nữa.
“Tô tổng bảo chúng ta nghe theo chỉ thị của ngươi trong một tháng này.”
Tô Văn Văn nhìn những tờ báo trước mặt, im lặng đốt điếu thuốc. Đây là thói quen khi hắn suy nghĩ chuyện gì đó.
Mấy tờ báo này đáng để lão đại sai người đưa cho hắn không?
Đầu óc Tô Văn Văn điên cuồng chuyển động. Nhìn hình ảnh của Hà lão lục trên tờ báo, hắn chợt cười to.
Cũng không khó hiểu.
Tô Văn Văn quản lý Thủy sản Cẩm Tú không tệ, nhưng cũng chính vì thế hắn trở nên ngấm ngầm chịu đựng và giảo hoạt hơn.
Bây giờ, lão đại đã nói cho hắn đáp án, đó chính là hai chữ của tập đoàn Cẩm Tú ở nước ngoài.
Máu lạnh.
“Không dạy đã giết không phải là thuật cai trị.”
Tô Văn Văn biết kết cục của những tờ báo này. Nam nhân được Tô Bình Nam ký thác hy vọng nhìn ba tấm ảnh của nguyên lão tập đoàn Viễn Hoa, mỉm cười lạnh lùng.
Muốn kiểm soát hoàn toàn tập đoàn Viễn Hoa mà Đại Lại tổng cũng khó làm được, thanh trừng nhất định phải làm.
…
Một đêm mưa, Kobe, khu Bạch Sơn.
Là khu ổ chuột nổi tiếng nhất Kobe, khu Bạch Sơn xứng đáng với tên tuổi của nó.
Một loạt những ngôi nhà đơn giản được xây dựng bằng ván clinker và hộp các tông tạo thành những căn nhà chính trong khu vực này.
Người dân địa phương, bao gồm cả các sĩ quan cảnh sát Nhật Bản đều hiếm khi đặt chân đến nơi này, ngay cả trong hướng dẫn du lịch chính thức, khu vực này cũng được đánh dấu bằng những từ màu đỏ gay gắt.
“Nguy hiểm, xin chớ đến gần.”
Các quan chức không phóng đại.
Bởi vì có vô số kẻ vô tích sự, kẻ lang thang, kẻ vô lại và kẻ say xỉn trong khu vực này.
Ngươi cho rằng chỉ có bấy nhiêu?
Không, những kẻ này chỉ là kẻ đứng cuối cùng trong chuỗi thức ăn ở khu Bạch Sơn, còn có những tên tội phạm bị truy nã từ khắp nơi trên đất nước, những kẻ mất trí bị băng đảng sa thải…
Đánh giá những thành phần này là có thể hiểu nơi đây hỗn loạn cỡ nào. Có thể nói nơi này sánh ngang với khu ổ chuột Mumbai khét tiếng nhất trong ba quốc gia.
Tối hôm nay mưa rất lớn.
Nước mưa đã ngập đến mắt cá chân của người đi đường, nilon đủ loại trắng xóa nổi lềnh bềnh trên đường phố vốn đã bẩn thỉu.
Trên đường có rất ít người đi bộ, một tòa nhà gỗ hai tầng đèn sáng trưng. Tuy rằng tòa nhà này thoạt nhìn đổ nát, nhưng so với hoàn cảnh xung quanh, nó đã được coi là một căn biệt thự.
Đây là cứ điểm cực kỳ quan trọng ở nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa. Không ai có thể ngờ rằng căn cứ thực sự của việc kinh doanh vô số sản phẩm điện tử, bao gồm cả một số phụ tùng ô tô xuất ra nước ngoài, lại nằm trong một ngôi nhà lụp xụp trong khu ổ chuột như vậy.
Người phụ trách tập đoàn Viễn Hoa ở đây là Trương Nhược Lâm.
Một nam nhân tướng ngũ đoản.
Hắn cao chưa tới 1,6 mét, đôi mắt hình tam giác sáng rực, vết sẹo dài hai inch trên mặt, rất nổi tiếng ở khu ổ chuột này.
“Đây là hù dọa hay là cảnh cáo?”
Trước mặt Trương Nhược Lâm đặt một tờ báo đến từ Chiang Mai. Bên trên là Hà lão lục chết không nhắm mắt khiến cho tâm trạng của hắn nóng như lửa đốt.
Tờ báo này đã được chuyển đến vào hai tiếng trước. Đây là mạng lưới mà tập đoàn Viễn Hoa đã tạo dựng từ trước. Hiển nhiên, sự thay đổi vốn chủ sở hữu đã khiến một số người yếu mềm bắt đầu quan sát.
Đây là cách nhìn của Trương Nhược Lâm. Ánh mắt của hắn dán chặt vào số điện thoại đi kèm với tờ báo, có vẻ như những kẻ chiếm đoạt cổ phần của tập đoàn Viễn Hoa muốn nói chuyện với hắn.