Đại Lại tổng đột nhiên ngã xuống khiến Trương Nhược Lâm cảm thấy bất ngờ.
Nhưng hắn không có nhiều cảm giác, dù sao hắn đã lập thân ở Kobe nhiều năm, hơn nữa Hạ quốc thuộc dạng núi cao hoàng đế xa, dù có cố gắng thế nào cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Tất cả mọi người đều biết Đại Lại tổng nắm giữ toàn bộ cổ phần trong tay. Nhưng Trương Nhược Lâm cho rằng đây cũng chỉ là một con đường tiến vào Hạ quốc mà thôi.
Nhưng tờ báo đã khiến hắn ngửi được mùi nguy hiểm.
Hiển nhiên, thế lực tiếp nhận tài sản của Lại mập đang cố gắng tái hòa nhập các thế lực hải ngoại khác nhau vốn có vẻ hòa thuận từ lâu, đồng thời khôi phục quyền kiểm soát đối với những người này.
Một thế lực mới có tham vọng lớn, nhưng sức mạnh thì sao?
Trương Nhược Lâm mỉm cười, ấn số điện thoại kia.
…
“Giám đốc Trương đúng không? Ta là Tô Văn Văn của Cẩm Tú.”
Giọng nói ở đầu dây bên kia hơi khàn khàn, nhưng cũng không quá ác ý, dường như rất có lễ phép.
“Bất luận ngươi là ai, ngươi hãy nhớ lời ta nói. Ta là Trương Nhược Lâm, không phải giám đốc Trương của Viễn Hoa.”
Có lẽ dạo chơi Đông Doanh thời gian quá lâu nên Trương Nhược Lâm đã quen với giọng điệu giống như những thế lực địa phương, cả câu nói mang kiểu cách đặc biệt của người Đông Doanh.
“Giám đốc Trương, bất động sản và tàu bè mà công ty ngươi đang điều hành hiện tại đều thuộc về tập đoàn Viễn Hoa. Ngươi không thừa nhận tập đoàn Viễn Hoa thì cũng không thể qua cầu rút ván như vậy.”
Tô Văn Văn không hề tức giận, giọng điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Chiếu theo pháp luật, chúng ta có thể thu hồi hết thảy của ngươi ngay bây giờ.”
“Pháp luật?”
Trương Nhược Lâm không biết nên khóc hay nên cười: “Có phải đầu óc của ngươi bị bệnh hay không? Chúng ta buôn bán cái gì chẳng lẽ ngươi không biết? Ngươi lại đi nói luật với ta?”
“Không có lớp áo ngoài hợp pháp, ngươi nửa bước cũng khó đi.”
Tô Văn Văn nói tiếp: “Một tuần sau sẽ có một cuộc họp ở Cảng thành, ta phụ trách thông báo cho tất cả các chi nhánh ở nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa đến tham dự.”
“Nếu ta không đi thì sao?”
Trương Nhược Lâm giận quá hóa cười, người đảm nhận lại vị trí thủ lĩnh của Đại Lại tổng có vẻ hơi quá tự tin.
“Không dạy đã diệt không phải thuật cai trị. Cho nên ta tặng cho ngươi một tờ báo, tất cả mọi người đều là người thông minh.”
Không tiếp tục nói nhảm, Tô Văn Văn khách sáo cúp điện thoại.
Tô Văn Văn chẳng thèm để ý đến phản ứng của Trương Nhược Lâm, bởi vì cuộc nói chuyện giữa hắn và hai nguyên lão khác cũng không thuận lợi.
Chim đầu đàn nhất định phải đánh. Không đánh thì những người khác sẽ không nghe lời. Tô Văn Văn biết rõ mình nên làm thế nào.
Tô Văn Văn xoa cái đầu trọc của mình nhìn những sát thần mà lão đại đặc biệt phân cho hắn: “Đến Đông Doanh, tập đoàn sẽ phối hợp làm việc với các ngươi.”
Hạng Tiểu Bình gật đầu.
Sau khi Tô Văn Văn đưa ra quyết định, cỗ máy khổng lồ Cẩm Tú bắt đầu hoạt động.
…
Với tư cách là tổ trưởng băng đảng Sơn Vương hùng bá Quan Đông, Otomo Sanwa bất luận đầu óc hay là năng lực làm việc đều cực kỳ ưu tú. Cho dù hắn ăn nhờ ở đậu xứ sở kim chi, hắn vẫn dựa vào sự ưu tú mà được Tô Bình Nam chú ý.
Nam nhân năng động hiểu nguyên tắc tận dụng mọi thứ một cách tốt nhất. Otomo Sanwa của băng đảng Sơn Vương chính là quân cờ tốt nhất để tập đoàn Cẩm Tú chen chân vào xứ sở hoa anh đào.
Gần đây, thời gian của hung đồ Đông Doanh trôi qua rất nhàn nhã. Otomo Sanwa xuất thân từ những quy tắc nghiêm khắc của băng đảng Sơn Vương, gen thâm niên ăn sâu vào xương khiến hắn không bao giờ có ảo tưởng về việc có thể thượng vị tại tập đoàn Kim Môn.
Có lẽ dựa vào năng lực của chính mình, được đề bạt lên làm tổ trưởng một nhóm đã là vị trí tốt nhất rồi.
Có suy nghĩ này, cho nên hắn rất ít động não tranh thủ điều gì, ngược lại cả ngày đi theo mấy tên gia hỏa đầu toàn cơ bắp uống rượu sống qua ngày.
Dù sao, đối với Otomo Sanwa mà nói, sau khi trải qua chém giết và phản bội ở băng đảng Sơn Vương, bản thân hắn cảm thấy lăn lộn với một đám gia hỏa không có đầu óc vui vẻ hơn nhiều.
Tối thiểu hắn không lo lắng hắn bị người ta bắn sau lưng.
Vì thế, Otomo Sanwa không có suy nghĩ rời khỏi tập đoàn Kim Môn.
Bởi vì hắn không biết sau khi mình rời đi còn có thể làm được cái gì. Otomo Sanwa bất lương từ nhỏ chỉ biết làm những việc khiến cho người bình thường sợ hãi, thậm chí chán ghét.
Giết người, tống tiền, cho vay, đánh bạc…
Những điều này đã ăn sâu vào xương tủy, thậm chí Otomo còn cảm thấy cái chết trên đường phố ngày hôm đó là điểm đến tốt nhất.
Đôi khi con người ta thật sự rất mâu thuẫn. Có lẽ là vì nguyên nhân tuổi tác, một tên ác ôn lại thể hiện tình thương yêu giống như người ba với mấy đứa nhỏ câm điếc.
Ngày nào hắn cũng dạy cho các nữ hài học tập, huấn luyện, thậm chí còn tự tay giúp các nữ hài làm cơm hộp, giống như đổi thành một người khác.
Thậm chí, hắn còn có suy nghĩ từ bỏ quay về băng đảng Sơn Vương, cân nhắc đến việc ở lại xứ sở kim chi. Những nữ hài câm điếc đã khiến cho một người có lòng tham không đáy như hắn có được cảm giác làm ba.
Nhưng hắn quên mất một câu.
Người trong giang hồ, thân bất do kỷ.
Trong lúc Otomo Sanwa cảm thấy quên đi tất cả cũng không tệ, Lý Tử Thành đã tìm hắn.
“Otomo, khoảng thời gian này phải vất vả cho ngươi rồi.”
Ánh mắt Lý Tử Thành nhìn Otomo Sanwa có chút hoài nghi: “Tô tiên sinh muốn gặp ngươi.”
Tô tiên sinh có địa vị như thế nào ở tập đoàn Kim Môn không cần nói cũng biết, nhưng đây là lần đầu tiên Lý Tử Thành thấy vị đại nhân vật này coi trọng một lưu manh nho nhỏ như vậy.
Rõ ràng là có điều gì đó ở người này mà hắn không thể hiểu được. Điều này khiến Lý Tử Thành có nội tâm nhạy cảm buông bỏ thái độ tự cao, trở nên rất khách sáo.