Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1667 - Chương 1667. Tử Huyệt

Chương 1667. Tử huyệt
Chương 1667. Tử huyệt

“Vâng.”

Otomo Sanwa cúi đầu nghe nói Tô Bình Nam muốn gặp mình, trong mắt lộ vẻ do dự không giấu giếm.

Otomo Sanwa là một người đàn ông thông minh. Nếu không, Otomo Sanwa không đảm nhận được một vị trí quan trọng ở băng đảng Sơn Vương. Khi hắn mới đến xứ sở kim chi, được tập đoàn Kim Môn che chở, hắn đã quyết định nghiên cứu tập đoàn Kim Môn kỹ hơn.

Càng nghiên cứu phân tích, hắn lại càng kinh ngạc, thậm chí sợ hãi. Bản lĩnh khuếch trương của tập đoàn Kim Môn cùng với sự thâm nhập của nhiều tầng lớp khác nhau khiến Otomo đối với vị Tô tiên sinh thần long thấy đầu không thấy đuôi chỉ có một cảm giác.

Sâu không lường được.

Giới chính trị, giới kinh doanh và thậm chí cả thế giới ngầm của xứ sở kim chi, tập đoàn Kim Môn đang điên cuồng chiếm đoạt tất cả những thứ mà bọn hắn có thể nhìn thấy.

Những hành vi này rất giống với tổ chức bạo lực lớn nhất Nhật Bản cách đây mười năm là Sơn Khẩu Tổ, nhưng thủ đoạn tinh vi hơn nhiều.

Chẳng lẽ hắn muốn làm vua thế giới ngầm sao?

Đời thứ ba ngông cuồng nhất Sơn Khâu Tổ là Watanabe Yoshizawa còn không hoàn thành mục tiêu.

Hơn nữa, so sánh với bản lĩnh của Tô tiên sinh, Otomo Sanwa thậm chí phải công nhận rằng ngay cả Watanabe Yoshizawa được người ta thừa nhận là kinh tài tuyệt diễm, nhưng thiên phú và bản lĩnh không bằng Tô Bình Nam.

Sự e ngại của Otomo Sanwa đối với Tô Bình Nam không chỉ bấy nhiêu.

Bởi vì trực giác nói cho hắn biết tập đoàn Kim Môn chỉ là một góc núi băng của Tô tiên sinh mà thôi.

Đại nhân vật như vậy muốn gặp hắn tuyệt đối không phải chuyện nhỏ.

Otomo Sanwa cảm thấy kích động, cho rằng cơ hội mà hắn đau khổ chờ đợi đã đến.

Giết trở lại băng đảng Sơn Vương, lấy lại những thứ mà mình đã mất.

Nhưng Otomo Sanwa cũng hiểu được độ khó khi giúp một đại nhân vật làm việc. Một khi đồng ý với yêu cầu của đối phương, toàn bộ quá trình chỉ có thể tiến mà không có lùi.

Lùi, hoặc thất bại, kết cục chờ hắn chỉ có một.

Chết.

Điều này khiến cho tên ác ôn có tình cảm ba con với mấy nữ hài khuyết tật lần đầu tiên cảm thấy hơi khó lựa chọn khi đứng trước những lựa chọn quan trọng của cuộc đời...

Cuối cùng, sự thù địch trong xương và tham vọng giết người đã đánh bại sự ấm áp mới nảy mầm của hắn.

Otomo Sanwa lựa chọn đi gặp Tô tiên sinh.

Vì thế, hắn cố ý thay bộ vest hàng hiệu từng mặc khi còn ở xứ sở kim chi.

Hắn không hề che giấu suy nghĩ của mình, và Tô tổng cũng đã tiếp nhận dã tâm của hắn.

Mặc dù hắn chưa từng tiếp xúc với Tô Bình Nam, nhưng đặc tính tôn sùng kẻ mạnh từ trong xương tủy của hắn cũng đủ khiến Otomo Sanwa thần phục.

Otomo Sanwa đã đoán đúng mục đích của Tô Bình Nam.

Hoặc có thể nói, từ lúc Tô Bình Nam gọi Otomo Sanwa đến gặp hắn, hắn đã không có dự định che giấu suy nghĩ chân thực của mình. Đối với Tô Bình Nam mà nói, hắn không cần phải cẩn thận từng li từng tí với một tổ trưởng của băng đảng Sơn Vương.

“Ngồi đi.”

Nhìn Otomo Sanwa vừa gặp đã quỳ lạy, nam nhân đưa tay ra hiệu mời ngồi. Thư ký lập tức đặt tách cafe lên bàn.

Otomo Sanwa ngồi quỳ gối, thái độ nghiêm túc mà cung kính. Cũng giống như khi đối mặt với Sannokai của băng đảng Sơn Vương, nam nhân đã làm một cử chỉ đủ khiêm tốn.

Hắn còn ngửi thấy mùi hạt cà phê quen thuộc, nếu không có gì khác thì hẳn là loại cà phê đen Brazil xay bằng tay mà hắn yêu thích. Hiển nhiên Tô tiên sinh đã dùng chi tiết này để nói với mình rằng hắn đã biết hết mọi chuyện.

“Ba mẹ qua đời, không có vợ con, thậm chí anh chị em ruột cũng không có.”

Tô Bình Nam ra hiệu cho đối phương thả lỏng một chút, sau đó hỏi: “Vì sao ngươi lại không kết hôn? Trong trí nhớ của ta, băng đảng Sơn Vương coi trọng những thành viên lập gia đình, bởi vì bọn hắn cảm thấy mối quan hệ gia đình sẽ khiến bọn hắn trung thành hơn.”

“Đúng vậy.”

Otomo Sanwa cung kính trả lời: “Quả thực có quy định như vậy. Không chỉ Sơn Vương, mà các tổ chức như băng đảng Hoa Lăng ở Kansai và tập đoàn Giai Cát ở Đông Du cũng có quy định này.”

Mặc dù Otomo Sanwa không rõ vì sao Tô tiên sinh lại hỏi như vậy, nhưng hắn vẫn quyết định thành thật trả lời. Đối mặt với đại nhân vật giảo hoạt như Tô Bình Nam, nói thật là lựa chọn tốt nhất.

“Ban đầu, ta cũng có quen với mấy nữ nhân, nhưng ta lại có chút e ngại chuyện kết hôn. Dù sao, ta cho rằng mình nhất định sẽ chết bất đắc kỳ tử ngoài đường.”

Otomo Sanwa nhếch miệng bổ sung một câu: “Ta cũng đã từng ngỏ lời cầu hôn một lần nhưng kết quả là đối phương chê dáng dấp của ta giống như ma quỷ, bị hù chạy mất.”

Thành thật mà nói, góc độ ngoại hình của Otomo thực sự khó mà có cảm tình.

Vốn dĩ hắn có khuôn mặt hung dữ, ngày xưa nửa khuôn mặt của hắn bị ống thép đập vào trong một lần đánh nhau trên đường phố, mặc dù sau đó được cứu sống nhưng vết rạn nứt bên mặt phải vẫn khiến hắn không thể có bất cứ biểu cảm gì, thậm chí còn thỉnh thoảng co quắp, có vẻ hơi cổ quái và đáng sợ.

Tô Bình Nam mỉm cười.

Bỏ qua địa vị, bản chất của hắn và Otomo đều là những kẻ độc ác, vốn dĩ không có tình cảm nam nữ, nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghe nói về việc Otomo bị ghét vì ngoại hình khi chưa kết hôn, hắn không giấu được cảm xúc.

Tô Bình Nam ném một điếu xì gà cho Otomo: “Nghe nói ngươi thích nữ hài tên Trần Lưu Ly, còn giúp đối phương xuống bếp nấu cơm. Nữ hài đó đã từ cha mẹ của mình, ngươi dứt khoát nhận nàng làm con gái đi.”

Nam nhân nói một câu hai nghĩa: “Thứ nhất, sau này già rồi còn có đứa bé bên cạnh. Thứ hai, có sự ràng buộc trên người cũng là chuyện tốt.”

Tô Bình Nam hiểu rõ hung nhân chém giết cả đời ngàn vạn lần không được có tình cảm. Chỉ cần động tình, đó chính là tử huyệt của hắn.

Otomo Sanwa biết mình không được do dự, lập tức đứng dậy khom người: “Cảm ơn Tô tiên sinh.”

Hết chương 1667.
Bình Luận (0)
Comment