“Ngươi nghĩ gì về trật tự ngầm ở đất nước hoa anh đào?”
Tô Bình Nam nhả ra một làn khói, đi thẳng vào chủ đề chính: “Ta vừa thu mua một xí nghiệp ở Kobe. Nhưng thế lực của đối phương hiển nhiên không nhỏ, cho nên bọn hắn không chịu phối hợp. Ngươi xuất thân từ băng đảng Sơn Vương, có lẽ ngươi quen thuộc với tình huống nơi đó.”
“Kobe thuộc phe Kansai. Vì là thành phố cảng nên rất hỗn loạn. Không có tổ chức nào có quyền tuyệt đối để phát ngôn ở đó.”
Với tư cách là tổ trưởng của một thế lực uy tín lâu năm ở xứ sở hoa anh đào là băng đảng Sơn Vương, Otomo Sanwa không thiếu cái nhìn đại cục: “Tuy nhiên, Hoa Lăng vẫn là đoàn thể bạo lực lớn nhất ở khu vực địa phương. Hơn nữa, ta và tổ trưởng Hoa Lăng có mối quan hệ rất tốt. Nếu Tô tiên sinh cần, ta nghĩ hắn sẽ giúp đỡ.”
“Ta cần một bản báo cáo giấy hoàn chỉnh.”
Tô Bình Nam biết người trước mặt không dám lấn mình, nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Nghe nói năm đó ngươi còn cách vị trí đầu lĩnh băng đảng Sơn Vương chỉ một bước? Vì sao lại thua?”
“Wakou Kato đã phản bội ta, đầu lĩnh Ichiro Kannai hoàn toàn không có ý định nghỉ hưu. Kế hoạch kế vị của hắn thực chất là loại bỏ chúng ta, những thành viên cốt cán tạo thành uy hiếp với hắn.”
Otomo Sanwa có chút không theo kịp tư duy nhảy vọt của Tô Bình Nam, nhưng vẫn thành thật trả lời dựa trên kết luận mà hắn rút ra sau thất bại của mình.
“Cái nhìn của ngươi nhất trí với ta.”
Tô Bình Nam nở nụ cười hài lòng: “Điều ta ngưỡng mộ nhất là sức mạnh chiến đấu của Otomo Sanwa ngươi. Không ai trong số ba mươi mốt thành viên cốt cán phản bội ngươi, thậm chí bảy tám người trong số bọn hắn đã chọn cái chết để giúp ngươi trốn thoát thành công. Vì vậy, ta muốn cho ngươi một cơ hội.”
“Một cơ hội để ngươi có thể quang minh chính đại giết trở về.”
Tô Bình Nam nói xong, Otomo Sanwa lập tức quỳ rạp xuống đất. Hắn biết mình nhất định phải thể hiện đủ lòng trung thành để nhận được sự ủng hộ tuyệt đối của đối phương.
Nam nhân biểu hiện nghiêm túc, lấy một tấm khăn trắng trải xuống đất, xòe năm ngón tay đặt lên: “Ta nguyện ý trung thành, ngươi cứ ra lệnh cho ta.”
Dứt lời, Otomo Sanwa đã thể hiện sự tàn nhẫn phi thường của mình. Hắn rút con dao găm mà hắn đã chuẩn bị sẵn, cắt ngón tay giữa của hắn một góc chín mươi độ.
Máu văng khắp nơi.
Otomo Sanwa không rên một tiếng thận trọng dùng tấm khăn bọc ngón tay lại, quỳ trước mặt Tô Bình Nam, sau đó cung kính đặt dưới chân đối phương.
Cắt ngón tay được chia thành hai hình thức: ngón tay sống và ngón tay chết.
Chết có nghĩa là xin lỗi, sống có nghĩa là trung thành.
Những gì Otomo Sanwa đã làm là phương pháp chặt đứt ngón tay của các thế lực ngầm ở xứ sở hoa anh đào, thực hiện nghi lễ trung thành lâu đời nhất.
Cắt đứt ngón tay, hắn chính là con chó dưới trướng Tô Bình Nam. Cũng không còn cách nào, bởi vì không có thế lực nào ở xứ sở hoa anh đào sẽ chấp nhận một kẻ phản bội chủ nhân của mình sau khi thực hiện nghi lễ như vậy.
Nhìn khăn tay đỏ tươi, biểu hiện của Tô Bình Nam vẫn bình tĩnh như nước.
Không khí trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ.
Tô Bình Nam nhìn Otomo Sanwa đang quỳ dưới chân mình với ánh mắt sắc bén, thật lâu vẫn không lên tiếng. Otomo Sanwa đang quỳ trên mặt đất cũng kiên nhẫn một cách đáng kinh ngạc, chỉ yên lặng chờ đợi quyết định cuối cùng của đại nhân vật.
“Ta cho ngươi cơ hội này.”
Ngay khi Otomo Sanwa sắp ngất đi vì cơn đau xuyên thấu qua ngón tay, cuối cùng hắn cũng đợi được một giọng nói như từ trên trời truyền xuống.
“Nhớ kỹ lời thề của ngươi.”
Tô Bình Nam nhặt khăn tay lên, không chút tị húy vết máu của Otomo Sanwa trên khăn tay, nói một câu mà Otomo Sanwa nghe không hiểu: “Hoan nghênh ngươi gia nhập Cẩm Tú.”
…
Hoàn cảnh của mọi người trên thế giới này là khác nhau.
Thế giới của Tô Bình Nam dường như luôn đi kèm với những âm mưu đẫm máu, nhưng ở vị trí của Hàn Trí Tú, nữ hài lại nép mình trong chiếc chăn bông màu hồng, khóc lóc thảm thiết vì những vui buồn của một bộ phim truyền hình dài tập.
“Ngươi đang làm ta phát điên.”
Người đại diện Xa Diên Khánh nhìn nữ hài đã ngủ hai ngày không có việc gì làm, mắt như muốn bốc hỏa.
Át chủ bài trong tay nàng vì một scandal dẫn đến hình ảnh ngọc nữ sụp đổ, kết quả là hầu hết các cuộc hẹn đóng phim truyền hình đều bị người trong cuộc giật lấy, một số hợp đồng quảng cáo cũng đang trên bờ vực sụp đổ, nhưng nữ hài dường như đã chấp nhận số phận, bắt đầu cuộc sống của một trạch nữ.
“Thật sự rất đáng xem! Kỹ năng diễn xuất của Hoàng tiền bối trong bộ phim này thực sự rất tốt.” Hàn Trí Tú ngoảnh mặt làm ngơ ánh mắt giết người của Xa Diên Khánh, vừa lau nước mắt vừa giảng giải cốt truyện cho đối phương: “Cảm giác buồn bã đau lòng đó rất khó diễn.”
Bụp.
Xa Diên Khánh thô bạo tắt tivi. Nữ nhân trừng mắt rống to: “Ngươi ngốc à? Ngươi có biết đất nước chúng ta sắp phá sản rồi không?”
“Nhưng chúng ta có thể giúp được gì?”
Ánh mắt Hàn Trí Tú hiện lên sự mờ mịt: “Bây giờ ta không có quảng cáo, tiền nhà còn phải trả, nhưng giờ ta lại không thể quyên góp tiền.”
Nữ hài nói là sự thật. Tốc độ kiếm tiền của các ngôi sao trong làng giải trí xứ kim chi không là gì so với giới giải trí Hạ quốc. Hơn nữa thời gian ra mắt của nữ hài không lâu nên nàng thực sự không có nhiều tiền tiết kiệm.
Xa Diên Khánh xoa mi tâm nhìn Hàn Trí Tú đang mờ mịt, ánh mắt như đang nhìn một kẻ ngốc: “Ta không phải muốn ngươi quyên tiền, đại tiểu thư của ta ơi. Quốc gia phá sản, sẽ rất khó cho tất cả các đối tác hiện tại. Các quảng cáo chứng thực ban đầu giảm bớt, sự cạnh tranh lại càng khốc liệt.”
“Cũng đúng.”
Hàn Trí Tú gật đầu. Nàng biết rất rõ, để thổi phồng bức ảnh chụp của nàng, người đằng sau nhất định đã nỗ lực rất nhiều.
Dù sao, phạm vi lớn như vậy, bớt một người giành ăn cũng có lợi cho tất cả mọi người.