Dưới ánh mắt sắc bén của chủ tịch Thôi cũng chính là Quách Quang Diệu, Phác Thái Nhật nói một câu khiến cho tất cả mọi người khắc cốt ghi tâm cả một đời với Hàn Cường Thực khí thế đã hoàn toàn khống chế toàn trường.
“Hàn tiên sinh, một người sắp chết như ngươi nói nhảm nhiều quá.”
Xoảng.
Một nữ minh tinh đứng giữa hai người không dám động đậy không khỏi giật mình, đánh rơi ly rượu đã cầm trong tay thật lâu.
“Ngươi uy hiếp ta?”
Ban đầu, Hàn Cường Thực cảm thấy ngạc nhiên, sau đó hắn vô cùng tức giận. Nam nhân tiện tay cầm chai rượu vang của nhân viên phục vụ đang bê bên cạnh ném về phía Phác Thái Nhật.
“Là thanh tra, ta có thể tố cáo ngươi.”
Rượu vang văng ra, Hàn Cường Thực cười lạnh. Hai bên đã hoàn toàn vạch mặt nhau. Đã như vậy, hắn không ngại lợi dụng vị trí chủ nhà để tiền trảm hậu tấu.
“Chứng cứ đâu?”
Phác Thái Nhật né được chai rượu bay đến, dùng một thành ngữ trong lịch sử Hạ quốc là chỉ hươu bảo ngựa để dẫn dắt dư luận: “Vừa rồi, tất cả mọi người đều nhìn thấy ngươi ném chai rượu về phía ta. Ta phải là người tố cáo ngươi mới đúng chứ.”
Hàn Cường Thực tức giận đến mức hai mắt biến thành màu đen, không nhịn được nhào đến Phác Thái Nhật. Nhất thời cục diện trở nên hỗn loạn.
Hàn Trí Tú và Xa Diên Khánh đang trốn ở một góc không khỏi há hốc mồm.
Nàng không ngờ hai đại nhân vật gần như đứng đầu xứ sở kim chi lại như hai đứa bé quấn lấy nhau, ra sức chửi bới đối phương, thay đổi tam quan của tất cả mọi người.
“Thì ra khi bọn hắn tức giận cũng không thua kém chúng ta bao nhiêu.”
Nữ hài hạ giọng nói bên tai Xa Diên Khánh: “Chẳng khác nào con nít.”
Xa Diên Khánh liếc mắt nhìn Hàn Trí Tú.
Hai người chẳng mấy chốc sẽ nhận ra mình đã sai, bởi vì những đại nhân vật này một khi nổi giận thì sẽ chết người, hơn nữa còn chết rất nhiều người.
…
Một tướng công thành vạn cốt khô.
Giang hồ vốn đã đủ tàn nhẫn, nhưng đối với một số nhân vật tầng dưới chót lại là cơ hội khó có được.
Có đôi khi giang hồ rất công bằng.
Không chết thì chui ra!
Toàn Dân Hoán là một tên lưu manh, còn là một tên lưu manh lăn lộn không được như ý cho lắm.
Mới một năm trước, hắn là thợ mài kim loại, làm việc trong một xưởng tiện nhỏ chỉ có sáu bảy công nhân, lương không nhiều nhưng đủ nuôi sống bản thân.
Khi rảnh rỗi, hắn có thể uống rượu soju với một số người bạn. Cuộc sống của hắn khá dễ chịu. Nếu không có tai nạn nào xảy ra, cuộc đời của hắn rất có thể sẽ cưới được một người vợ cũng chăm chỉ, sau đó dựa theo quỹ tích của cuộc đời mà sống.
Cho đến chết.
Nhưng bi ai lớn nhất của tầng chót xuất phát từ việc không thể chống lại những rủi ro khi chúng ập đến.
Bệnh của anh trai đã đánh sụp gia đình.
Bọn hắn đã vay mượn tất cả những người thân, bạn bè có thể vay mượn, nhưng gia cảnh túng quẫn vẫn không cứu được mạng sống của anh trai.
Bệnh bụi phổi silic. Phổi bị xơ hoàn toàn do hít phải bụi quanh năm. Căn bệnh này rất đau đớn. Nam nhân vừa tròn ba mươi nặng bảy mươi cân khỏe như bò đã chết.
Anh trai hôm nay chính là Toàn Dân Hoán ngày sau.
Vì làm cùng công việc nên lượng bụi mà Toàn Dân Hoán hít vào mỗi ngày không ít hơn anh trai của mình, hắn đã tận mắt chứng kiến anh trai của mình từng bước chết đi như thế nào.
Điều này khiến cho hắn không rét mà run.
Trong nhà không có tiền. Tang lễ của anh trai cũng chỉ được tổ chức qua loa. Một người đến dự đám tang đã thay đổi cả cuộc đời hắn.
Không có nhiều người đến đám tang, một nam nhân có khí chất mạnh mẽ đã khơi dậy sự tò mò của Toàn Dân Hoán.
Hắn biết người này, đối phương đã từng tham gia bữa tiệc tốt nghiệp trung học với anh trai.
Toàn Tướng Triết, hiện tại nghe nói hắn là đại nhân vật ngoài đường phố. Khi đối phương đến, hắn mặc một bộ vest màu đen, sau lưng còn có một số hán tử hung thần ác sát, rất có khí thế.
Toàn Tướng Triết nhìn thấy tang lễ đơn sơ của người bạn cũ, thật sự không chịu được, tiện tay ném cho Toàn Dân Hoán vẻ mặt đang mờ mịt một xấp tiền.
“Mua cho tên ngốc này một miếng đất, mua thêm một bài vị trong chùa.”
Toàn Tướng Triết làm lễ xong, giọng điệu có chút xúc động: “Hai chúng ta đều là học sinh bất hảo thời cấp ba. Sau khi tốt nghiệp, anh trai của ngươi muốn kiếm tiền sạch sẽ, hắn nhất quyết không cần những đồng tiền của ta. Hắn chết, ngay cả phần mộ cũng không có.”
Toàn Tướng Triết nói chuyện, ánh mắt ác độc nhìn cả nhà Toàn Dân Hoán: “Nếu ngươi ghét bỏ lai lịch của số tiền này của ta, ngươi có thể trả lại cho ta.”
Toàn Dân Hoán nhìn thẳng vào xấp tiền. Hắn chưa từng thấy tiền nhiều đến như vậy. Với số tiền này, hắn chẳng những lo đủ tang lễ cho anh trai mà còn giúp giải quyết những vấn đề khó khăn trong nhà, hắn làm sao mà trả lại được?
Toàn Tướng Triết nhìn cả nhà Toàn Dân Hoán một hồi rồi mới quay người rời đi. Hắn biết, những người đó vĩnh viễn không bao giờ trở thành bạn với hắn được. Cho dù hắn bỏ tiền nhưng ánh mắt của hai người già kia vẫn nhìn hắn một cách chán ghét thay vì cảm kích.
Bọn hắn chính là cừu non mà giám đốc Đinh hay nói.
Những người nghèo bị áp bức cả đời, hoàn toàn bị giam cầm bởi các quy tắc và luật lệ khác nhau. Mục đích sống duy nhất của bọn hắn là đóng góp một chút sức lao động và lợi nhuận cho những kẻ săn mồi tư bản chủ nghĩa.
Toàn Dân Hoán nhìn theo bóng lưng của Tướng Triết ca, đột nhiên cảm thấy may mắn. Hắn biết đây có thể là cơ hội để thay đổi vận mệnh của mình, vì vậy hắn đã lao ra ngoài.
Từ ngày đó, một thợ nguội không còn, tập đoàn Kim Môn lại có thêm một người trẻ tuổi tầng dưới chót nhưng sức mạnh lớn đến kinh người.
Sau khi hắn gia nhập tập đoàn Kim Môn, một vị giám đốc tên là Lý Tử Thành đã nói với mọi người một câu.
“Tập đoàn Kim Môn rất công bằng, sẽ không đánh giá thâm niên dựa trên quy tắc suy nghĩ của nơi làm việc. Thăng tiến rất đơn giản, chỉ cần nhớ kỹ một điều, khi tập đoàn cần ngươi…”
Lúc đó, giọng điệu của Lý Tử Thành rất tàn khốc: “Các ngươi cần phải bỏ mạng ra để làm.”