“Hôm nay rất náo nhiệt.”
Mắt ưng của Hàn Cường Thực nhìn mọi người xung quanh, chậm rãi lên tiếng: “Đây là Seoul, từ khi nào ta ngay cả tư cách tham gia một bữa tiệc cũng không có vậy?”
Yên tĩnh như chết.
Hung danh tích lũy qua nhiều năm của Hàn Cường Thực khiến cho những người nắm quyền, trong đó có một số tài phiệt đều dựa vào im lặng để tránh đi sự sắc bén của hắn.
Hàn Trí Tú vốn cho rằng loại khí thế đó chỉ tồn tại trong các kịch bản phim mà thôi. Nhưng khi nàng nhìn thấy Hàn Cường Thực mỉm cười lạnh lùng, nàng mới phát hiện thì ra nó thật sự tồn tại.
Không nói người khác, ngay cả nàng cũng bị hù không dám nói câu nào, thậm chí hai chân còn có chút cứng ngắc.
“Mọi người đều biết Hàn tiên sinh rất bận rộn mà.”
Một giọng nói lạnh lùng từ trong góc truyền ra, mang theo ý đối đầu rất rõ ràng: “Tỷ lệ tội phạm ở Seoul đã tăng ba điểm trong giai đoạn gần đây.”
Phác Thái Nhật ăn miếng trả miếng chậm rãi bước ra khỏi đám đông với một ly rượu: “Cục trưởng Hàn, uy phong của ngươi nên được sử dụng để bảo vệ an toàn cho nhân dân chứ không phải quấy rầy mọi người dự tiệc.”
Hai người nhìn nhau, bầu không khí trong sảnh tiệc nhất thời lạnh cóng.
Những người có mặt hiển nhiên đều là hạng người tin tức linh thông, tất nhiên biết được hai phái trong hệ thống giám sát địa vị ngang nhau là Busan và Seoul tồn tại mâu thuẫn rất lớn.
Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Các đại tài phiệt có mặt đều đang sứt đầu mẻ trán trong cuộc khủng hoảng tài chính, tạm thời không ai dám đứng ra dàn xếp ổn thỏa, nhưng nhiều người lại lạc quan hơn về tương lai của Phác Thái Nhật.
Dù sao, phiếu bầu của Kim Chung Đại đang dẫn trước, gần như xác định vững chắc sẽ tiến vào Nhà Xanh. Còn hệ thống giám sát vẫn luôn là một hoàng đế một triều thần.
Hàn Cường Thực đã đặt cược sai sẽ bị loại.
Trong lòng Hàn Cường Thực cực kỳ tức giận. Trong hệ thống giám sát, có thể nói là hắn nói một không hai. Mới có mấy năm, hắn lại bị một tên hậu sinh cưỡi lên đầu.
Hắn biết thời gian kéo càng lâu, đả kích đối với uy vọng của hắn sẽ càng lớn. Không hổ danh là cây đa cây đề nhiều năm trong hệ thống giám sát, nam nhân cường thế đã tiếp chiêu.
“Ta đã thảo luận với nghị viên Kim Chung Đại chính sách làm thế nào đả kích đội phạm, tin rằng chẳng mấy chốc sẽ có kết quả.”
Hắn vừa nói xong, ánh mắt của mọi người ở đây đều thay đổi. Thậm chí có không ít người nhìn Phác Thái Nhật, ánh mắt hiện lên sự đồng tình.
Hầu hết những người có mặt đều là cáo già, tất nhiên hiểu được ý nghĩa của câu nói này, đó là Hàn Cường Thực đã bước lên thuyền của Kim Chung Đại. Dựa theo bản lĩnh của người này, kết cục của Phác Thái Nhật là có thể nghĩ.
Quách Quang Diệu im lặng nãy giờ không lên tiếng. Dưới ánh mắt của tất cả mọi người, nam nhân bước đến bên cạnh Phác Thái Nhật, nói nhỏ vài câu rồi không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Phác Thái Nhật nhìn Quách Quang Diệu chỉ toàn là sự chấn kinh.
Nguyên nhân không có gì khác, bởi vì Quách Quang Diệu chỉ nói với hắn một câu: “Nói cho Hàn Cường Thực biết ông ta sắp phải chết.”
Phác Thái Nhật thậm chí hoài nghi vừa nãy mình có nghe lầm hay không. Phong cách thẳng thắn bộc trực hoàn toàn không phù hợp với tác phong nhất quán của tập đoàn Kim Môn và Tô tiên sinh.
Nguyên nhân lớn nhất giúp cho tập đoàn Kim Môn phát triển đến ngày nay chính là tính trước làm sau, không để cho đối thủ có lực đánh trả.
…
Cùng một thời gian, đám người Lục Viễn đã chuẩn bị xong mọi thứ khom người trước Tô Bình Nam đang đứng trước cửa sổ nhìn dòng xe cộ bên dưới. Mặc dù không ai lên tiếng hỏi nhưng ánh mắt của bọn hắn vẫn hiện lên sự nghi ngờ.
Không chỉ bọn hắn, đám người Đinh Thanh cũng không biết vì sao lão đại lại đột nhiên nôn nóng như thế.
“Các ngươi cảm thấy kỳ lạ tại sao ta lại lựa chọn phương thức gióng trống khua chiêng, quá trực tiếp như vậy đúng không?”
Nam nhân chắp tay sau lưng, mỉm cười đầy ẩn ý: “Giết gà dọa khỉ mà thôi. Ta sẽ dùng tính mạng của Hàn Cường Thực nói cho những người kia biết, cam kết rồi thì cần phải thực hiện. Nếu không, ta không sợ lật bàn đâu.”
Ánh mắt của nam nhân trở nên bễ nghễ.
Người ta nói chân trần không sợ mang giày. Đối với ông chủ Kim mưu đồ ba mươi năm mới đến gần vị trí mơ ước, Tô Bình Nam khống chế tập đoàn Kim Môn chỉ là người chân trần quê mùa.
Sự trỗi dậy của một người mới nổi nhất định sẽ phá vỡ sự cân bằng của cấu trúc trước đó, nếu ngươi muốn đứng vững, chỉ cần một từ, tàn nhẫn!
Vĩ nhân Tiểu Mễ năm đó chỉ có một cây súng trường cũng dám đánh ra biên giới, vì hai trăm ngàn sinh mạng của Hạ quốc mà giành được quốc vận trăm năm của Hạ quốc, cho dù Tô Bình Nam hắn bất tài cũng dám dùng một sự kiện đẫm máu ở Seoul để dành mười năm bình an cho tập đoàn Kim Môn.
Đánh một đấm tránh trăm đấm.
Đám tâm phúc của Tô Bình Nam nhìn nhau. Tất cả mọi người không ngờ nam nhân lại dùng ngọn núi Hàn Cường Thực không ai bì nổi để dọa Kim Chung Đại.
“Làm việc đi.”
Tô Bình Nam không để ý, khoát tay một cái: “Vương hầu tướng lĩnh chẳng phải trời sinh. Nếu đã xem mình là cái bô, chúng ta vĩnh viễn không bao giờ lên nổi mặt bàn.”
Đám dân bản địa Đinh Thanh, Lý Tử Thành khom người chín mươi độ.
Nếu nói trước kia bọn hắn chỉ thần phục sự cay độc và toan tính không bỏ sót của Tô tiên sinh, thì vào lúc này, bọn hắn phục hào khí của Tô Bình Nam.
Bọn hắn hiểu, ông chủ của mình từ đầu đến cuối là một người dám đặt mình ở vị trí ngang hàng với ông chủ Kim.