“Nhưng ta thì xong đời.”
Gương mặt xinh đẹp của Hàn Trí Tú trắng bệch. Nàng nghe không hiểu ý của nam nhân: “Hợp đồng quảng cáo và phim ảnh của ta đều bị đám người kia đoạt mất.”
Có vẻ như nữ hài ghét cay ghét đắng những vị tiền bối đó, nàng không hề duy trì hình tượng của mình, cứ mắng cho sướng miệng.
“Không thành vấn đề.”
Tô Bình Nam mỉm cười: “Ta sẽ giúp ngươi lấy lại, chẳng có gì khó cả.”
Nam nhân giơ ly về phía Hàn Trí Tú, nháy mắt: “Cứ uống rượu trước đã, sau đó cùng ta chờ một tin tức. Nếu thuận lợi, phiền não của ngươi sẽ tan biến hết vào ngày mai. Nhưng ta cần ngươi giúp ta thể hiện vào những thời điểm quan trọng.”
“Thật sao?”
“Thật.”
Hai người một hỏi một đáp vô cùng nghiêm túc. Nữ hài cắn răng suy nghĩ mấy phút mới đưa ra lần đánh cược quan trọng nhất trong cuộc đời mình.
“Không biết vì sao ta cảm thấy ngươi là một người rất lợi hại.”
Nữ hài nâng ly uống một hơi cạn sạch: “Được, ta tin tưởng ngươi một lần.”
…
Thấy Hàn Trí Tú đột nhiên trở nên dễ tính với người khác như vậy, Xa Diên Khánh điên cuồng cà khịa nha đầu chết tiệt này đủ kiểu. Nhưng dưới ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của nam nhân đang nhìn mình, nàng chỉ im lặng bưng ly rượu lên uống cùng mấy người.
Đùa gì thế!
Giới giải trí đấu đá vô cùng kịch liệt, vô số núi dựa, vô số tư bản, từ lâu đã trở thành một chuỗi lợi ích hoàn chỉnh. Có thể nói ngoại trừ những nhân vật lớn đỉnh cấp kia, các thế lực khác khó mà chen vào.
Xa Diên Khánh thừa nhận người này nhất định rất đáng sợ. Khác nghề như cách núi. Thấy dáng vẻ hờ hững của đối phương, nữ nhân cảm thấy có vẻ quá thoải mái.
Thoải mái đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu người này có nhìn nhận sự việc đơn giản quá hay không.
Xa Diên Khánh lại uống thêm vài ly, rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Nữ nhân nói rất uyển chuyển: "Tiên sinh, rốt cuộc phải tin tốt gì? Có thể nói Trí Tú nhà chúng ta là linh vật nổi tiếng. Từ khi nàng đóng phim, phim ảnh mà công ty chúng ta đầu tư đã nhiều lần đứng đầu lượt xem."
Vẻ mặt Tô Bình Nam bình tĩnh.
Nam nhân nghe ra ẩn ý của nữ nhân, nhưng cũng chỉ nhướng mày nhìn đối phương.
"Ta là Tô Bình Nam. Ngươi có thể gọi ta là Tô tiên sinh."
Nam nhân không giải thích, chỉ nói ra một cái tên, tựa như cái tên này có thể nói lên tất cả.
Xa Diên Khánh bị kinh sợ trước khí thế nam nhân vô tình lộ ra. Nhìn vẻ mặt vô cảm của nam nhân, nhất thời nàng không dám nói tiếp.
Tô Bình Nam giơ cổ tay nhìn đồng hồ, mỉm cười nói với Hàn Trí Tú vừa uống rượu vừa cười ngây ngô: "Chắc là không cần đợi lâu đâu."
…
Bên ngoài một công xưởng trông như bị bỏ hoang ở ngoại thành Seoul, mấy chục chiếc xe van màu trắng đồng loạt dừng lại. Hai người Đinh Thanh và Lý Tử Thành đứng trên cùng, sắc mặt lạnh lùng, đợi chiến dịch quan trọng nhất này đến.
Bọn hắn đã không tham dự trận đấu thượng lưu, Tô tiên sinh giao cho bọn hắn một nhiệm vụ duy nhất là đánh thắng toàn bộ kẻ địch sắp phải đối mặt, lấy cứng chọi cứng đánh một trận, tạo dựng oai phong của Kim Môn. Đánh cho tới khi tất cả tam giáo cửu lưu Seoul chịu phục, đánh cho tới khi không có ai dám lên tiếng.
Bài bạc, mại dâm, ma túy.
Đây là con đường làm giàu duy nhất của thế lực xã hội đen ở xứ sở kim chi vào cuối thập niên 90.
Ma túy, Hàn Cường Thực không dám chạm vào. Hắn rất thông minh, biết rằng một khi vết nhơ này bị lộ tẩy thì không thể cứu vãn.
Vả lại, ngành có lợi nhuận kếch xù nhất này tranh đấu tàn khốc nhất, cũng nguy hiểm nhất. Mạnh như Hàn tiên sinh cũng phải tránh né sự liều mạng và điên cồng của người thuộc phái Bạch nghị viện.
Suy cho cùng, kẻ dám vào ngành này quả thật đã treo đầu trên lưỡi đao, chẳng còn lý trí. Từ "bất chấp thủ đoạn" cũng không đủ hình dung mức độ liều mạng và điên cuồng của những người này.
Hơn nữa, chỉ cần có thể xuất hàng, đám điên này chẳng thèm quan tâm địa bàn và lực khống chế gì hết, cho nên đôi bên vẫn luôn bình an vô sự.
Còn hai ngành khác, phần lớn sản nghiệp vẫn nằm trong tầm khống chế của Hàn Cường Thực. Có thể nói tỷ lệ phá án của bộ phận chiến lược cao như vậy không thể bỏ qua công lao của những thế lực ẩn núp trong tối này.
Ngành mại dâm và cho vay nặng lãi nằm trong tay lũ sói hoang. Người phụ trách là Hàn Tại Huân đã bị Toàn Dân Hoán đâm chết. Nhưng mảng đánh bạc điện tử vẫn nằm trong tay Trương Đông Sơ.
Trương Đông Sơ tiếng tăm lừng lẫy.
Nam nhân này cao một mét bảy hai, nhưng cân nặng lên tới một trăm ba mươi kilogam, toàn thân không có một chút thịt thừa, trông giống một con khủng long bạo chúa di động.
Hắn dựa vào thủ đoạn thô bạo lũng đoạn quán bài tây và máy chơi game Lão Hổ trên tất cả các con đường ở Seoul.
Thậm chí người này có quyền lên tiếng nhất định trước mặt Hàn Cường Thực. Thỉnh thoảng hai bên ăn cơm, sau khi Hàn Cường Thực tự tay rót rượu, hắn là người duy nhất không cần quay sang chỗ khác uống rượu để tỏ lòng kính trọng. Từ đó có thể thấy lần này tập đoàn Kim Môn gióng trống khua chiêng tiến vào Seoul giành quyền phát ngôn trong thế giới ngầm, chướng ngại vật lớn nhất là Trương Đông Sơ.
Đối với Trương Đông Sơ, Đinh Thanh không chơi trò đánh lén.
Kim Môn cần lợi dụng cái tên có tiếng tăm lừng lẫy này để tạo dựng tiếng ác cho người Busan, lấy cứng chọi cứng đánh gục đối phương. Như vậy, đám côn đồ thay thế hắn mới không dám nảy sinh suy nghĩ động tới Kim Môn.
"Trương Đông Sơ, ta là Đinh Thanh ở Busan. ta đã tới Seoul, đang ở công xưởng chế tạo máy Lão Hổ của ngươi."
Sau khi đoàn xe dừng lại, Đinh Thanh gọi điện cho đối phương: "Có hai lựa chọn. Một, ta cho ngươi một tỷ won, Ngươi dẫn theo người của ngươi rời khỏi Seoul. Hai, ta đánh chết ngươi, tiếp nhận địa bàn của ngươi."
Lâu lắm rồi Trương Đông Sơ không bị ai dùng giọng điệu này nói chuyện, hắn dùng sức siết điện thoại đến mức khớp tay kêu răng rắc, khiến đàn em nghi ngờ liệu đại ca của mình có bóp vỡ điện thoại hay không.
"Busan Vương, ta biết ngươi. Cuối cùng ngươi không nhịn được nữa à?"
Trương Đông Sơ cười dữ tợn: "Lão tử vẫn luôn muốn đến Busan, tiếc là có người cảm thấy mất nhiều hơn được. Bây giờ ngươi đến cũng tốt. Chờ ta!"
Hai bên không phí lời nữa, cúp điện thoại.