Nam nhân chậm rãi cúp điện thoại, sau đó quay sang nhìn Hàn Trí Tú đờ đẫn bên cạnh, nâng ly nói: "Xem ra ngươi đúng là linh vật may mắn."
Cuộc chiến toàn thắng khiến tâm trạng Tô Bình Nam rất tốt. Sau khi uống hết ly rượu, hắn đứng dậy.
"Không cần lo lắng, tài nguyên thuộc về ngươi tất nhiên ta sẽ giúp ngươi lấy lại. Nhưng ngươi phải nhớ mình nợ ta một ân tình."
Tô Bình Nam không nói gì thêm, đoàn người nhanh chóng rời đi, chỉ để lại hai nữ nhân ngơ ngác nhìn nhau, hỗn độn trong gió.
"Ngươi có nghe thấy câu nói trong điện thoại không?"
Xa Diên Khánh lẳng lặng nhìn theo bóng lưng đoàn người Tô Bình Nam rời đi, rồi lại nhìn Hàn Trí Tú vẫn đang ngẩn người. Giờ phút này đột nhiên nàng có một suy nghĩ kỳ lạ, đó là nghi ngờ tên này có phải là kẻ lừa đảo có kỹ năng diễn xuất cao siêu hay không.
Gặp nhau thật sự là trùng hợp ư? Hay mọi chuyện là do người này bày ra? Mục đích là lừa gạt tài sắc của nha đầu này.
Vua nước K?
Danh hiệu này lố thật sự. Hạng người nào mới có thể ngông cuồng tự đại đến mức này?
"Nghe thấy, ta còn tưởng mình nghe nhầm."
Đôi mắt đẹp của Hàn Trí Tú cũng không che giấu được nỗi khiếp sợ: "Hắn điên à?"
Xa Diên Khánh thấp giọng nói: "Ta cảm thấy bọn hắn là lừa đảo. Rất có khả năng đây là một kế hoạch tinh vi. Có lẽ tên thám tử tư kia cũng tham dự. Hiện tại ngươi đắc tội quá nhiều tiền bối trong giới, tên kia ác nhất."
Người quản lý Xa Diên Khánh tự cảm thấy mình dày dặn kinh nghiệm, bắt đầu thả trí tưởng tượng bay xa. Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, nàng đã tìm cho mình một lời giải thích hợp lý nhất. Nữ nhân bày tỏ thái độ che chở: "Yên tâm đi, chúng ta cứ xem hắn diễn thế nào."
Hàn Trí Tú ngơ ngác gật đầu.
...
Hàn Cường Thực đã đạt được mục đích. Quả nhiên sự xuất hiện của hắn khiến bữa tiệc lần này kết thúc trong tẻ nhạt. Mà hắn cũng biết rõ đây là kết quả tốt nhất.
Nhập cuộc muộn nhưng Hàn Cường Thực không muốn từ bỏ cơ hội phân chia lần này. Đừng thấy thường ngày những kẻ làm chó cho tài phiệt đều rất hăng hái mà lầm, một khi có cơ hội, ai cũng biến thành sói đói cả.
Hàn Cường Thực luôn cường thế tất nhiên cũng không ngoại lệ.
Nam nhân được một đám người vây quanh, đi ra khỏi club với sắc mặt xanh mét. Không biết vì sao hắn lại thấy mắt phải nháy điên cuồng.
Nảy sinh mâu thuẫn với Phác Thái Nhật khiến Hàn Cường Thực trước giờ luôn một tay che trời trong hệ thống giám sát mất hết thể diện. Bao nhiêu năm rồi, đây là lần đầu tiên có một hậu bối dám bất kính với mình như vậy.
Trước đây hệ thống giám sát cũng đấu đá rất kịch liệt, nhưng mọi người vẫn ngoài mặt cười ha hả, sau lưng đâm một dao. Cục diện suýt ẩu đả trước mặt người ngoài như thế này thật sự là chưa từng thấy.
"Điều tra những phương diện khác của thứ trưởng Triệu, tại sao hắn lại có tự tin như thế."
Trước khi lên xe, Hàn Cường Thực đã đè nén cơn giận.
Tuyệt đối không được hành động theo cảm tính là tiêu chuẩn của một kiêu hùng, mà khả năng kiểm soát cảm xúc của Hàn Cường Thực luôn kinh người.
…
Xe chạy rất vững vàng, kỹ thuật lái xe của tài xế Thạch Vũ khiến Hàn Cường Thực luôn yên tâm.
Hắn ngồi một mình ở hàng ghế sau, thả lỏng cơ thể ngửa ra đằng sau, hai hàng lông mày nhíu lại, hoàn toàn không còn vẻ cường thế trước mặt người ngoài.
Mỗi người ngồi ở vị trí cao đều là người cô độc.
Lòng đa nghi và ngờ vực không cho phép Hàn Cường Thực bộc lộ sự mềm yếu. Nếu không, tất cả sói đói sẽ hung hăng nhào tới cắn xé hắn. Chỉ có khi lên xe, hắn mới lộ ra vẻ mệt mỏi không hề che giấu.
Hai bên đã đến tình trạng không chết không ngừng. Ánh mắt Phác Thái Nhật nhìn hắn tràn đầy oán độc, mà ánh mắt hắn nhìn đối phương không phải là không che giấu sát ý.
Tên gia hỏa hai năm trước vẫn còn phải quỳ dưới chân mình thật sự đã có địa vị ngang mình, đây là một tín hiệu cực kỳ nguy hiểm. Hàn Cường Thực biết rõ nguyên nhân chính tạo nên tất cả chuyện này, đó là bởi vì ngay từ lúc bắt đầu hắn đã đứng sai đội!
Hắn không thể nào ngờ được Kim Chung Đại sắp vào Nhà Xanh.
Thứ nhất, sự lựa chọn của Oán sư không phải người này. Thứ hai, một kẻ trước đó lưu vong hải ngoại, nhiều lần suýt chết nơi đất khách quê người thật sự có thể ngóc đầu dậy ư?
Tại sao một lão già bảy mươi tư tuổi lại có độ ủng hộ quốc dân cao như vậy? Thậm chí hắn tung ra mấy vụ bê bối và tin sốc cũng không thể lay động tỉ lệ ủng hộ dẫn đầu của đối phương.
Không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng thủ đoạn quyết tuyệt nhất: lựa chọn lại phe phái.
Giết người quy hàng.
Hàn Cường Thực biết rõ hơn ai hết người Kim Chung Đại hận nhất là ai.
Lý Hạo Xương.
Hai mươi năm trước, Lý Hạo Xương từng là bộ trưởng hệ thống giám sát, năm đó hắn là đầu sỏ làm cho Kim Chung Đại lưu vong hải ngoại, thậm chí mất một đứa con trai.
Mối thù này có lau cũng không sạch.
Khi Hàn Cường Thực với vẻ mặt vô cảm giao video Lý Hạo Xương chết đuối cho Kim Chung Đại. E là Kim Chung Đại tươi cười rạng rỡ không thể nào ngờ được Hàn Cường Thực khiêm tốn quỳ trước mặt mình cũng từng chân thành quỳ trước mặt Lý Hạo Xương lúc phỏng vấn thanh tra.
Ác với người khác, càng ác với bản thân.
Đây là Hàn Cường Thực, một nam nhân không có bất kỳ ô dù nào nhưng có thể hô mưa gọi gió suốt hai mươi năm trong hệ thống quan trọng nhất của quốc gia này!
Trong đầu phán đoán thế cục và hành động tiếp theo, Hàn Cường Thực châm thuốc lá, buồn chán nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Con đường lạ lẫm khiến hắn nhíu mày.
Đây không phải là đường về nhà.
"Thạch Vũ, đường nào đây?"
Hàn Cường Thực lập tức nhổm dậy hỏi, đồng thời sắc mặt cũng trở nên lạnh lùng. Hắn hận nhất là cấp dưới tự ý quyết định: "Không biết quy củ à?"
"Thứ trưởng Hàn, có người chọn xong đường hoàng tuyền cho ngài rồi."
Tài xế quay đầu lại, trang phục vẫn là trang phục của Thạch Vũ, nhưng lại là gương mặt Hàn Cường Thực không quen biết.
"Thanh tra Phác bảo ta hỏi thăm ngài."
Một giây sau, xe đột nhiên tăng tốc, chở Hàn Cường Thực sợ gần chết nhanh chóng biến mất nơi cuối đường.