Phập!
Ngay khi Trương Đông Sơ hơi do dự, Lý Tử Thành đã xông đến. Hắn rất thông minh, biết sức lực của mình hoàn toàn không phải là đối thủ của con khủng long bạo chúa này, vì vậy hắn lướt vòng qua bên cạnh Trương Đông Sơ, con dao trong tay cấp tốc đâm vào sườn đối phương.
Trương Đông Sơ nổi giận!
Hắn có thể cảm giác được phần bụng của mình có chất lỏng ấm áp tuôn ra. Trong cuộc chiến hỗn loạn, nam nhân giận phát điên không quan tâm tới bóng đao nối tiếp, mà xoay người vung tay gấu nện mạnh vào người Lý Tử Thành đã nhanh chóng lùi về phía sau.
Kinh nghiệm đánh giết nhiều năm đã cứu Lý Tử Thành một mạng.
Hắn giơ hai tay lên, dùng cánh tay chắn trước mặt mình. Kế tiếp là tiếng gãy xương vang lên. Nam nhân hét lên, bị đánh cho lảo đảo lùi về sau bảy tám bước.
Khi hắn dừng lại, hai tay đã mềm oặt buông xuống.
Từ độ cong kỳ lạ của cánh tay Lý Tử Thành có thể thấy đối phương đeo tay gấu đã đánh gãy cánh tay của hắn.
Mà một kích liều mạng này của Trương Đông Sơ cũng khiến hắn phải trả giá đắt. Trong nháy mắt ngắn ngủi ấy, mấy đả tử của Kim Môn đã đâm ít nhất ba nhát dao vào lưng hắn.
Cơ bắp có rắn rỏi đến mấy cũng chỉ là cơ bắp mà thôi.
Đinh Thanh nói rất đúng, hắn là người, không phải thần. Chỗ hiểm bị thương, máu tươi văng tung tóe, tình trạng này khiến hắn mất sức rất nhanh. Lần đầu tiên trong mắt của tên Seoul liều mạng này có cảm xúc kinh hoảng.
Nhân lúc ngươi bệnh đòi mạng ngươi.
Đinh Thanh đã lao đến, vết sẹo trên mặt khiến hắn càng thêm dữ tợn.
"Thằng chó chết đi!"
Đinh Thanh đâm sầm vào ngực Trương Đông Sơ, chặn góc độ ra đòn của đối phương một cách tối đa. Sau đó, con dao trong tay phải đâm vào bụng đối phương, xoáy thật mạnh rồi rút ra. Bước chân theo sát bước chân của đối phương, lại đâm thêm một nhát.
Trương Đông Sơ thật sự khí phách, bụng bị mũi dao xoáy đau nhưng vẫn cứng rắn đánh trả. Cánh tay phải của hắn kẹp chặt cổ Đinh Thanh, nắm đấm tay trái điên cuồng thụi vào nách đối phương.
Đinh Thanh không ngừng hộc máu, mà trường đao trong tay hắn vẫn điên cuồng đâm vào bụng đối phương.
"Để xem mạng ai cứng hơn."
Đinh Thanh khàn giọng gào thét điên cuồng.
Đến đây, cuộc chiến đã hoàn toàn mất trật tự và kết cấu. Người của hai bên đã trộn lẫn vào nhau. Mọi người chỉ có một suy nghĩ: giết chết đối thủ trước mặt.
Trời tối trăng mờ, giết người trong đêm. Mọi người ai cũng liều một mạng!
…
Đinh Thanh thắng, Trương Đông Sơ chết.
Khi nam nhân dựa vào cơ bắp và nắm đấm cứng đánh ra một khoảng trời này ngã xuống, mắt vẫn còn trợn to, không chịu trút hơi thở cuối cùng. Dường như hắn không tin làm sao lại có người chịu được liên hoàn đấm đeo tay gấu của hắn.
Đinh Thanh hộc máu, nhưng vẫn đứng thẳng tắp. Hắn là một kẻ lão luyện có kinh nghiệm, có thể nói là hung nhân lăn lộn trong đống xác chết bò ra. Trước trận đánh hắn đã mặc một lớp áo chống bom tiên tiến nhất bên trong áo vest.
Quân tử không đâm đầu vào nơi nguy hiểm. Đây là một cuộc chiến sinh tử chứ không phải chém giết tranh giành địa bàn giang hồ!
Trương Đông Sơ thua vì tự cao tự đại, cho nên hắn chết. Đinh Thanh nói rất đúng, chỉ cần ngươi là người, có máu có thịt, vậy thì ngươi nhất định sẽ chết.
Mười bảy nhát dao, dù chỉ đâm vào bụng cũng không có bất cứ kẻ nào chống đỡ được tổn thương nội tạng.
Nam nhân như gấu điên ngã xuống. Hiệu quả thấy ngay tức thì, người bên phe Trương Đông Sơ bắt đầu tan tác toàn diện.
Đinh Thanh lảo đảo quỳ một gối trên đất. Nam nhân máu me đầy mặt, trên mái tóc dài hơi quăn dính đầy mồ hôi và máu, vết sẹo trên mặt trông càng dữ dằn và đáng sợ hơn. Hắn hằn học túm tóc Trương Đông Sơ bắt đối phương nhìn tình cảnh đã nghiêng về một bên, miệng gào thét.
"Thằng chó! Ta đã nói rồi, ngươi không rời đi thì ta sẽ đánh chết ngươi!"
Nói xong Đinh Thanh dùng dao găm cắt đầu đối phương, sau đó giơ cao cánh tay, hô to: "Ta đã nói lão tử là Busan Vương!"
Giờ phút này, nam nhân như quỷ dữ này đã hoàn toàn đánh tan phòng tuyến tâm lý của những kẻ vẫn còn ngoan cố chống cự. Thậm chí rất nhiều người mặc kệ tất cả, xoay người hoảng loạn chạy trốn!
Lý Tử Thành ôm cánh tay gãy đi đến trước mặt Đinh Thanh. Hai người nhìn nhau cười. Hắn đưa cho Đinh Thanh một điếu thuốc lá. Đinh Thanh nhận lấy, ngậm vào miệng, vừa nhìn công xưởng trong bóng tối vừa nhếch môi nói: "Đốt nó đi, bắn pháo hoa chúc mừng chiến công của chúng ta!"
"Ok!"
Trên gương mặt Lý Tử Thành cũng không còn vẻ u ám thường ngày, hắn gật đầu lia lịa.
Bọn hắn làm được rồi.
…
Điện thoại của Tô Bình Nam đổ chuông.
Đôi mắt mong chờ của Hàn Trí Tú lập tức nhìn sang. Xa Diên Khánh ở bên cạnh cũng lặng lẽ dỏng tai. Hai nữ nhân biết nam nhân đang chờ một tin tức, mà dường như tin tức này liên quan đến số phận của các nàng, làm sao các nàng không sốt ruột cho được.
Nhưng phép lịch sự khiến hai người cố gắng tỏ ra không để ý.
Xa Diên Khánh vẫn luôn tò mò là tin tức gì nghe thấy trong điện thoại vang lên một câu khiến nàng không thể chấp nhận được, hay nói chính xác hơn là không thể tin vào tai mình.
Không phải nàng thính tai, chẳng qua người ở đầu bên kia điện thoại hình như là một nam nhân hưng phấn hét lên: "Boss, từ giờ trở đi ngài chính là vua nước K!"
Tô Bình Nam mỉm cười, một nụ cười bình thản. Hắn nghe ra tâm trạng phấn khích của Đinh Thanh, cũng ra nghe sự chân thành của đối phương. Xem ra trận chiến này đánh rất vất vả.
"Làm rất tốt."
Tô Bình Nam không tỏ ra hờ hững như thường ngày. Hắn biết đạo thống trị, biết lúc này đối phương cần gì, cho nên không keo kiệt lời khen. Hắn cười ha hả đáp: "Ta rất thích danh hiệu này. Đinh Thanh, ngươi có thể nói to hơn nữa."
"Ngài là vua nước K!"
Một giây sau, vô số hán tử đồng thanh hô to, gần như những người ngồi đây đều nghe thấy tiếng hô trong điện thoại.