Tô Bình Nam thờ ơ trước mọi chuyện xảy ra, khóe môi cười lạnh.
Nếu những kẻ dốc hết của cải quyên góp khoản tiền tiết kiệm suốt mấy chục năm của mình biết được trong lúc bọn hắn hào phóng quyên tiền, vị đại nhân đáng yêu của bọn hắn lại đến IMF ký vào một loạt kế hoạch cứu thế thì sẽ ra sao?
Chuyện này không liên quan đến tập đoàn Cẩm Tú.
Cơ cấu kinh tế và kiến trúc thượng tầng rung chuyển lớn như vậy, rốt cuộc cũng giúp cho tập đoàn Kim Môn vượt qua cánh cửa vô hình kia, thu về lượng lớn tài sản giá rẻ. Nam nhân rất hài lòng về thành quả cướp đoạt lần này.
Tô Bình Nam chưa từng thương xót quốc gia này.
So với tập đoàn Cẩm Tú cẩn thận, tướng ăn của Đăng Tháp quốc khó coi hơn nhiều.
Bọn hắn biết rõ một loạt kế hoạch giải cứu thị trường giống như ăn cướp của IMF có thể nói là giúp cho Đăng Tháp quốc một hơi nuốt trọn thành quả mà xứ sở kim chi vất vả gây dựng trong suốt mấy chục năm.
Tướng ăn của IMF khó coi, xã hội chủ lưu của xứ sở kim chi ngoan ngoãn nghe theo không phản kháng, thật sự khiến mọi người kinh ngạc. Đây là một quốc gia bị nô dịch nghìn năm, cho nên nó vĩnh viễn chỉ là một con chó.
Một con chó đi theo phía sau kẻ mạnh nhưng không có lòng trung thành, không đáng đồng cảm.
Mà tập đoàn Daewoo sụp đổ càng làm cho Hạ quốc bên cạnh khẩn cấp kêu gọi ngừng học theo mô hình của Daewoo. Đây cũng là lần đầu tiên lãnh đạo cấp cao Hạ quốc nhìn thẳng vào vấn đề rốt cuộc quy mô tài chính quan trọng hay là kỹ thuật nòng cốt quan trọng.
Nhìn từ điểm này có thể thấy Daewoo phá sản đã gõ hồi chuông cảnh tỉnh cho Hạ quốc trên con đường mở rộng quy mô doanh nghiệp và thâu tóm một cách mù quáng.
Các học giả tài chính phân tích đâu ra đấy, các lý luận kỳ lạ và đủ thể loại luận văn bay đầy trời. Các chuyên gia tự cho là đúng đưa ra câu trả lời mà mọi người mong muốn, không ai chú ý tới tỉ lệ tự sát của quốc gia này đã tăng lên 300%, vô số doanh nghiệp vừa ra đời đã bị bóp chết.
Chân tướng đã định trước sẽ bị vùi lấp.
…
Hàn Thi Hiền ngơ ngác ngồi trong tiệm gà rán tồi tàn, nhìn mục tin tức chuyển động trên tivi, hai mắt đỏ hoe.
Nàng thua rồi, thua triệt để.
Dòng chữ đỏ chói mắt trong tivi vẫn không ngừng chuyển động: Cho phép đầu tư nước ngoài tiến vào thị trường tài chính, công ty chứng khoán có thể đăng kí thành lập với vốn nước ngoài độc lập.
Cho phép tư bản nước ngoài thu mua cổ phần ác ý.
Hủy bỏ các tổ chức công đoàn dưới bảy thành viên...
"Tổ trưởng."
Xưng hô đã lâu không nghe thấy khiến nữ nhân ngơ ngác xoay người lại. Ba bốn người trẻ tuổi cung kính xuất hiện ở sau lưng nàng.
"Ta không còn là tổ trưởng nữa. Hai ngày trước ta bị ngân hàng quốc gia sa thải rồi."
Hàn Thi Hiền cay đắng nói: "Hiện tại tiệm gà rán này là tài sản duy nhất của ta."
"Ngài là người duy nhất đưa ra lựa chọn chính xác trong cuộc khủng hoảng tài chính này."
Lý Chính Quốc từng là trợ thủ của nữ nhân nghiêm túc nói: "Chúng ta cũng từ chức rồi, nhưng chúng ta cần ngài dẫn dắt đi tiếp."
"Dẫn dắt?"
Hàn Thi Hiền mờ mịt: "Chúng ta còn có thể làm được gì chứ? Hoặc là nói các ngươi muốn làm gì?"
"Làm chuyện chúng ta phải làm."
Vẻ mặt của Lý Chính Quốc tốt nghiệp đại học Seoul thần thánh giống hệt Hàn Thi Hiền ngày trước.
"Quốc gia còn chưa diệt vong, sau khi phá sản nhất định sẽ đứng dậy. Nhưng nguy cơ vẫn còn trở lại."
"Chúng ta cần phải mở to mắt nhìn quốc gia này, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, có lẽ tương lai chúng ta sẽ lật ngược tình thế."
Hàn Thi Hiền nghe lời phát biểu tràn đầy chính nghĩa, nhìn mấy gương mặt non nớt nhưng đong đầy nhiệt tình, nhưng trong đầu nàng lại hiện ra một gương mặt khác giống như ác ma.
Tô tiên sinh.
Lời đánh giá của Tô tiên sinh và hàng loạt thủ đoạn của hắn khiến nàng chắc chắn rằng sau khi quốc gia này phá sản, hắn sẽ là bên thắng lớn nhất.
Mình và những người này thật sự có thể đấu với nhân vật như ác ma này sao?
Nữ nhân không biết đáp án.
Hàn Thi Hiền suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn đứng dậy: "Ta không biết bây giờ chúng ta có thể làm gì, nhưng nếu các ngươi cần ta thì ta sẽ đi tiếp cùng các ngươi."
Mọi người khom lưng.
Đoàn người đi ra khỏi tiệm gà rán.
Thời tiết đã trở lạnh, trời bắt đầu đổ cơn mưa xuân đầu tiên.
Mưa dần nặng hạt, tạo thành một tấm rèm giữa đất trời. Hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống làm bọt nước văng lên, tựa như gột rửa thế giới bẩn thỉu này.
Người qua đường vội vã, Hàn Thi Hiền từ chối lên xe chợt dừng bước. Nữ nhân che ô chăm chú nhìn nơi từng là trụ sở chính của tập đoàn Lotte, rất lâu không rời đi.
Trong cơn mưa lớn, tòa nhà Lotte lúc trước được gột rửa trở nên rực rỡ. Logo màu vàng mà Lotte từng lấy làm kiêu ngạo đã biến mất, thay vào đó là dòng chữ đỏ bắt mắt.
Tập đoàn Kim Môn.
Bốn chữ này giống như ác ma há ho miệng trong cơn mưa, tựa như đang trào phúng tất cả những gì đang diễn ra.
…
Người không mưu tính toàn cục thì không thể mưu tính một khu vực. Người không mưu tính lâu dài thì không thể mưu tính nhất thời. Xứ sở kim chi không phải điểm cuối của nam nhân, với dã tâm to lớn, hắn vẫn luôn ở trên đường.
Hiện tại xứ sở kim chi là hai tầng băng và lửa. Tầng chót là những gương mặt tuyệt vọng, tầng đỉnh là bữa tiệc cuồng hoan của những con kên kên, hình thành nên sự đối lập rõ ràng.
Khác với kẻ chiến thắng đang cuồng hoan khác, đoàn người Tô Bình Nam đã lên máy bay đến Cảng thành.
Có thể người khác cho rằng đây đã là đỉnh cao mà bọn hắn có thể đạt tới trong cuộc đời. Nhưng trong mắt Tô Bình Nam, con đường của mình dài đằng đẵng.