Ngày mai là ngày lần đầu tiên tập đoàn Viễn Hoa tổ chức cuộc họp dành cho các nhân viên phụ trách ở nước ngoài. Tất cả mọi người biết rõ có bao nhiêu người tới. Những đại tướng nơi biên cương của tập đoàn Viễn Hoa này ai cũng kiêu ngạo, nhất định là không có nhiều người nghe lời.
Nhưng cuộc họp này vẫn diễn ra đúng hạn.
Không dạy đã giết không phải đạo làm vua.
Đây chỉ là mở màn, cũng là tín hiệu mà tập đoàn Cẩm Tú tuyên bố chủ quyền mà thôi.
Hừng đông máy bay đến Cảng thành. Tô Văn Văn đã chờ trong xe. Nam nhân vừa bước lên xe, một xấp tư liệu dày đã đưa tới.
Trong xe vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh Tô Bình Nam lật giấy. Trong đầu nam nhân vẫn luôn có một tấm bản đồ rõ ràng.
Mà mạng lưới nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa là công cụ quan trọng xâu chuỗi tất cả, vì vậy không thể chậm trễ.
"Không nghe lời thì xử lý, đáng lôi kéo thì cho bọn hắn lợi ích."
Tô Bình Nam đặt tài liệu trong tay xuống, chậm rãi cất lời: "Ngươi phải chuẩn bị đầy đủ. Có đôi khi ra tay từ người bên cạnh là đỡ tốn thời gian và sức lực nhất."
"Ta đã sắp xếp xong xuôi."
Tô Văn Văn gật đầu: "Gần đây Thiên Đô không yên ổn lắm, đứa con trai không nên thân kia của An mập hợp tác với Lý Phong Điền lấy được quyền xây dựng đường Phong Tình, dự định xây một Hải Thượng Nhân Gia ở khu biệt thự Minh Nguyệt Hồ do chúng ta khai phá."
"Ta biết chuyện này."
Ngoài dự đoán của Tô Văn Văn, Tô Bình Nam gật đầu, không mấy tức giận.
"An mập đã nói với ta, ta đồng ý rồi."
Ánh mắt nam nhân xa xăm: "Thoạt nhìn chuyện của Tập đoàn Viễn Hoa đã kết thúc, nhưng ánh mắt theo dõi vẫn chưa hoàn toàn thu lại. Hiện tại tất cả việc làm ăn trong nước chỉ cần một chữ: ổn."
Tô Bình Nam gõ ngón tay: "Kiến thiết đô thị hóa, cải tạo khu thành cũ, chỉnh hợp tài nguyên núi Thanh Thạch, tất cả những dự án này chúng ta phải lùi một bước."
Thấy ánh mắt Tô Văn Văn lóe lên vẻ hung ác, nam nhân mỉm cười vỗ vai đối phương: "Tiền không bao giờ là đủ, cẩn thận thì có thể dùng thuyền vạn năm. Bây giờ không phải là thời điểm háo thắng."
Xe chạy đi xa.
…
Trên tầng cao nhất của khách sạn Peninsula.
Otomo Sanwa cũng theo đại đội tới Cảng thành.
Mặc dù nam nhân không biết tại sao Tô tiên sinh lại muốn dẫn mình tới thành phố này, nhưng hắn rất thông minh, vẫn luôn đi theo phía sau Tô Bình Nam, vẻ mặt cung kính và cuồng nhiệt.
Hắn rất tinh mắt.
Cho nên thông qua phân tích và phán đoán của mình, hắn biết thế lực của Tô tiên sinh vô cùng khổng lồ. Hắn rất thích cá cược, vì vậy không tiếc cắt ngón tay giữa phục tùng đối phương.
Có thể nói hắn đã đánh cược tất cả để lấy lại vinh quang trong quá khứ. Cho tới bây giờ, Otomo Sanwa mới phát hiện mình đã đánh giá thấp thế lực và sức ảnh hưởng của Tô tiên sinh.
Tô tiên sinh rất khiêm tốn. Sau khi đến Cảng thành, hắn ở trong phòng tổng thống của khách sạn Peninsula, không ra ngoài xã giao.
Nhưng người tới tìm Tô tiên sinh nối liền không dứt. Otomo Sanwa ngửi thấy mùi đồng loại trên người rất nhiều người. Nhất là sau khi hắn biết Hòa Ký có ba trăm tám mươi nghìn thành viên cũng thuộc về Tô tiên sinh, Otomo Sanwa lại càng không che giấu được nỗi chấn động của mình.
Oda Nobunaga sống lại trong thế giới hắc ám.
Với kiến thức hạn hẹp, nam nhân này chỉ liên tưởng đến nhân vật duy nhất là ma vương nổi tiếng trong dòng sông dài lịch sự của quốc gia nhỏ bé kia.
Tính cách Otomo Sanwa vô cùng hung hãn. Tên này từ thiếu niên bất lương làm đến Sơn Vương một mình đảm đương một phía gần như là thượng vị trên con đường đẫm máu, tất nhiên hắn biết con đường giang hồ khó đi cỡ nào.
Hắn không tài nào hiểu được làm thế nào mà một người ở độ tuổi này có thể làm được đến trình độ ấy! Điều này vượt quá tầm hiểu biết và tưởng tượng của hắn. Dòng máu tôn sùng kẻ mạnh khiến hắn không chút do dự đưa ra phán đoán khó bề tưởng tượng, đồng thời vô cùng tin tưởng phán đoán này.
...
Còn có một người trẻ tuổi đã lưỡng lự rất lâu bên ngoài cũng ôm tâm trạng thấp thỏm giống như Otomo.
Người trẻ tuổi này mặc vest đen rất lịch sự, dưới nách còn kẹp một túi công văn, trông giống một thành phần trí thức hơn là một tên lưu manh.
Hắn tên là Hoàng Tĩnh Viễn.
Một cái tên nho nhã. Chàng trai trẻ nhã nhặn đeo kính này là người trẻ tuổi có trình độ học vấn cao nhất trong tầng lớp lãnh đạo cấp cao của Hòa Ký.
Hắn gia nhập Hòa Ký, bái nhập dưới trướng Phi Cơ, chuyện này vô cùng kịch tính. Hắn được Phi Cơ nhìn bằng cặp mắt khác lại càng ảo hơn.
Ban đầu, bởi vì nợ khoản vay nặng lãi kếch xù, đối mặt với đám du côn đòi nợ, tên này đã to gan làm giả một tấm chi phiếu hòng lừa gạt qua ải.
Một chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt đã xảy ra. Tên này là một kẻ khác người.
Đầu tiên, hắn dựa vào ba tấc lưỡi không xương lừa được mấy tên du côn đến đòi nợ, hơn nữa còn dựa vào khả năng lừa gạt đỉnh cao vay tiếp năm trăm nghìn.
Sự việc bại lộ rất nhanh.
Người phụ trách công ty tài chính cảm thấy bị lừa, làm sao để yên cho được. Kết quả là trong quá trình đuổi giết, tên này chẳng những không chạy trốn mà còn bình tĩnh chỉ huy công ty tài chính theo hắn đầu tư, bán khống ba triệu chỉ số chứng khoán.
Kết quả thu lãi khiến Quý Lợi Cao phụ trách đòi nợ kinh ngạc.
Thị trường ảm đạm, cuộc khủng hoảng tài chính dẫn tới mọi ngành nghề đều đang cắt giảm biên chế. Hoàng Tĩnh Viễn không có việc làm đã trở thành một thành viên của công ty tài chính.
Tên này là kẻ khác người.
Sinh viên xuất sắc ngành tài chính tốt nghiệp đại học Cảng thành này vô cùng hưởng thụ cuộc sống được đám du côn vây quanh. Có vẻ như hắn chưa thỏa mãn với hiện trạng, nhanh chóng đưa ra khoản cho vay lãi kép, nhìn bề ngoài là phương thức cho vay ngầm.
Chuyện này giúp Quý Lợi Cao trở nên nổi tiếng, Hoàng Tĩnh Viễn cũng thuận lợi lọt vào mắt Phi Cơ.
Địa vị từng bước đi lên, Hoàng Tĩnh Viễn vẫn chưa thỏa mãn. Hắn lại dùng vận trù học tạo ra một phương pháp quản lý bãi đậu xe, giúp hiệu suất và lợi nhuận của hơn hai mươi nghìn nhân viên trông xe toàn Hòa Ký tăng gấp ba lần!
Nhờ đó, hắn giành được một cơ hội chân chính.
Cơ hội gặp mặt Tô Bình Nam.