Trong nhà hàng Tây trên tầng cao nhất của Khách sạn Peninsula, âm nhạc du dương khiến cho Quỷ Tài Dũng, Otomo Sanwa và Hoàng Tĩnh Viễn sau khi bước vào đều đổ dồn ánh mắt vào nam nhân trong bản giao hưởng giáng âm của Mozart.
Trong tiếng nhạc, Tô Bình Nam ăn rất chậm. Rebecca ở bên cạnh nét mặt tươi cười như hoa. Mấy người vào phòng chờ đợi thì lại ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, vẻ mặt nghiêm túc.
Hoàng Tĩnh Viễn cũng không còn vẻ kiêu ngạo ẩn trong dáng vẻ ngả ngớn thường ngày.
Mãi cho đến một ngày trước hắn mới biết đến sự tồn tại của Tô Bình Nam. Đối với Hoàng Tĩnh Viễn tự cao tự đại mà nói, chuyện này không thua gì động đất cấp bảy.
Hòa Ký càng ngày càng xí nghiệp hóa, đây mới là một trong những nguyên nhân quan trọng tại sao hắn muốn gia nhập Hòa ký. Hoàng Tĩnh Viễn từng nói với rất nhiều người một câu, sức sống của loại doanh nghiệp như Hòa Ký đáng tin hơn top năm trăm doanh nghiệp đứng đầu thế giới.
Tửu sắc tài vận, ăn uống, chơi gái, bài bạc.
Đừng tưởng nó là nghĩa xấu. Đây mới là việc làm ăn thật sự kiếm được tiền trên thế giới, hơn nữa còn không bao giờ lỗi thời, không liên quan quá nhiều tới phát triển kinh tế nhanh chóng.
Có thể lũng loạn trong những ngành này là nội tình của xí nghiệp trăm năm. Hoàng Tĩnh Viễn tán thưởng việc Hòa Ký sở hữu rất nhiều xí nghiệp hợp pháp, khâm phục thủ đoạn của Phi Cơ.
Khi hắn đột nhiên phát hiện ra tất cả những thứ này chỉ là kế hoạch của một nhân vật lớn ẩn trong tối, có thể tưởng tượng được lực bạo kích kinh khủng cỡ nào.
Sau khi Rebecca rời khỏi giới chính trị Cảng thành, tầm ảnh hưởng vẫn không giảm chút nào. Trải qua những quả quyết sát phạt trong những năm qua, nữ nhân có thêm vài phần khí phách trong nét quyến rũ.
Tô Bình Nam không nói gì, Rebecca lên tiếng trước. Nàng nhìn ba người, đột nhiên hỏi một câu khiến bọn hắn không hiểu ra sao: "Các ngươi có thích bản nhạc này không?"
Rebecca nhìn Quỷ Tài Dũng đầu tiên.
Quỷ Tài Dũng lập tức đứng dậy, lưng thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, thái độ cung kính giống như đang trả lời cấp trên trong quân đội: "Ta không thích. Ta không hiểu nhạc giao hưởng."
"Vậy ngươi thích nhạc gì?"
Rebecca tiếp tục đặt câu hỏi.
"Nhạc thịnh hành, ta thích Từ Hiểu Phượng."
Nữ nhân gật đầu, không tỏ ý kiến. Sau đó, nàng nhìn Otomo Sanwa: "Còn ngươi thì sao?"
"Nếu đại nhân muốn ta thích thì ta sẽ thích."
Otomo Sanwa đã coi Tô Bình Nam là ma thần Oda Nobunaga quỳ xuống, vẻ mặt cuồng nhiệt khiến Tô Bình Nam giật mình.
Cuối cùng Rebecca nhìn sang Hoàng Tĩnh Viễn.
"Chúng ta phải làm quý tộc mới thế kỷ hai mươi mốt."
Vẻ mặt Hoàng Tĩnh Viễn đã bình tĩnh trở lại, hắn đưa ra đáp án mà mình đã suy nghĩ rất lâu."
"Khi nhắc đến băng đảng, ấn tượng của rất nhiều người là hình tượng kiểu tóc quái dị, đeo vòng vàng to bự chảng, hay nói tục chửi thề."
Tô Bình Nam nghe thấy câu này liền đặt dao nĩa xuống.
"Chúng ta nên thay đổi hình tượng. Ai quy định chúng ta phải sống dưới tầng chót như những con gián không được nhìn thấy ánh sáng chứ? Chúng ta cũng có thể uống cà phê, có thể đeo kính gọng vàng, thảo luận với người khác về ca kịch và âm nhạc trong một nhà hàng có điều hòa."
Sau khi nói xong một tràng, Hoàng Tĩnh Viễn đưa mắt nhìn Tô Bình Nam: "Vì vậy, thích hay không không quan trọng, đó chỉ là thủ đoạn để chúng ta dung nhập vào xã hội chủ lưu mà thôi."
"Ngươi rất dã tính."
Tô Bình Nam ngửi điếu xì gà La Habana mà Rebecca đưa cho, thong thả dùng dao cắt đuôi xì gà rồi chậm rãi châm lửa: "Hoàng Tĩnh Viễn, nam, hai mươi bảy tuổi."
"Tốt nghiệp khoa Tài chính đại học Cảng thành, nhận được học bổng suốt ba năm liền, dùng từ học tập xuất sắc để miêu tả cũng không quá. Sau khi tốt nghiệp, ngươi làm thực tập sinh tại Morgan Stanley một năm."
Nam nhân dừng nói, nhìn đối phương: "Đây là tài liệu về ngươi mà ta lấy được. Có bổ sung gì không?"
"Thời đại học ta còn là chủ tịch hội sinh viên, độc lập dẫn đội làm bốn case thị trường, thu hoạch khá được. Lúc ở Stanley, ta giành được giải thưởng nhân viên mới xuất sắc nhất."
Trước ánh mắt bình tĩnh của Tô Bình Nam, Hoàng Tĩnh Viễn bình tĩnh trả lời.
"Ông già nhà ngươi nợ tám trăm nghìn. Với tài năng của ngươi, ngươi sẽ không làm đến mức nát bét. Nghe nói Quý Lợi Cao hắt sơn đỏ lên nhà ngươi hả?"
Điếu xì gà trong tay Tô Bình Nam bốc khói xanh, dường như hắn đưa ra câu hỏi thứ hai rất tùy ý.
"Cuộc khủng hoảng tài chính khiến hai khoản đầu tư giúp khách hàng của ta trôi theo dòng nước.
Trong ngành đầu tư, chuyện này tương đương bị tuyên án tử hình."
Hoàng Tĩnh Viễn trả lời rất nghiêm túc: "Thị trường tài chính bất ổn khiến ta cảm thấy tiếp tục làm việc ở Morgan Stanley không hẳn là chuyện tốt có thể an ổn lâu dài."
Người trẻ tuổi nổi tiếng Hòa Ký này nhìn Tô Bình Nam: "Từ cơ cấu của doanh nghiệp đơn thuần và sản phẩm, ta cho rằng sức sống của Hòa Ký rất mạnh, hơn nữa còn dễ dàng ló mặt thượng vị."
Người trẻ tuổi này nhếch môi cười: "Hòa Ký rất tàn khốc, nhưng cũng rất công bằng. Chỉ cần ta có thể làm ra cống hiến, vậy thì có thể thượng vị."
Hoàng Tĩnh Viễn khom người, không che giấu niềm tự hào về trí thông minh của mình.
"Huống chi Hòa Ký có nhiều người động dao, ít người động não."
"Có đầu óc, có công lao, có can đảm, cũng có bằng cấp."
Tô Bình Nam nói liền bốn từ, sau đó gõ bàn nói tiếp: "Đúng lúc hiện giờ Hòa Ký đang khuếch trương nhanh chóng, vừa hay ngươi có đủ những gì Hòa Ký cần."
Nam nhân nuốt mây nhả khói, nở nụ cười âm u, đột ngột nói sang chuyện khác: "Ngươi nói xem có trùng hợp không?"
Trong phòng ăn lập tức tĩnh lặng như tờ.
"Nhưng ta không có chứng cứ, cho nên chúng ta chơi một trò chơi."
Tô Bình Nam nhìn Hoàng Tĩnh Viễn rất lâu không nói gì, nhưng gương mặt lộ rõ vẻ không phục. Hắn day lông mày hỏi: "Con số may mắn của ngươi là số mấy?"
"Mười ba."
Mặc dù Hoàng Tĩnh Viễn không hiểu ý của Tô Bình Nam, nhưng vẫn luôn giữ bình bình. Sau một hồi ngẫm nghĩ, hắn đưa ra một con số.