Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1689 - Chương 1689. Dám Đánh Và Đánh Đủ Ác

Chương 1689. Dám đánh và đánh đủ ác
Chương 1689. Dám đánh và đánh đủ ác

Tô Bình Nam nhìn Otomo Sanwa vẫn quỳ dưới đất nãy giờ, mỉm cười búng ngón tay: "Otomo, đi làm một chuyện giúp ta."

"Xuống dưới, có một chiếc xe màu vàng ở bãi đỗ xe, dễ tìm lắm."

Giọng nói của nam nhân rất hờ hững: "Ta muốn ngươi liên tục lái nó chạy về hướng tây, có vấn đề gì không?"

"Không."

Otomo Sanwa hưng phấn đáp một tiếng rồi đứng dậy, vẻ mặt tràn đầy quyết tâm và cuồng nhiệt: "Tô tiên sinh, không có mệnh lệnh dừng xe của ngài thì cho dù trước mặt là biển rộng ta cũng không đổi hướng."

Tô Bình Nam gật đầu, ra dấu mời với Hoàng Tĩnh Viễn: "Ngươi rất ưu tú, hãy chứng minh cho ta thấy ta có thể tin tưởng ngươi."

Bản tính đa nghi của kiêu hùng thể hiện rất rõ trên người Tô Bình Nam.

Hắn cảm thấy thời gian và địa điểm Hoàng Tĩnh Viễn xuất hiện quá trùng hợp.

Mà Tô Bình Nam không tin nhất là sự trùng hợp.

Một khoản cho vay của công ty tài chính có thể dẫn tới một con phượng hoàng vàng một cách ly kỳ như vậy sao? Nếu thật sự có bản lĩnh này thì vì sao không làm sớm, mà cứ phải đợi đến lúc đám người Quý Lợi Cao xuất hiện?

Còn nữa, Hoàng Tĩnh Viễn cải tiến việc điều phối bãi đỗ xe quả thật tài hoa hơn người. Nói ra thì không phức tạp lắm, chỉ căn cứ vào đặc điểm địa hình kiến trúc để thiết lập dây chuyền nhận đơn và sắp xếp mà thôi.

Nhưng việc này cần kinh nghiệm, nhân viên trông xe cũng phải có đẳng cấp. Hòa Ký có nhiều đại ca như vậy, có bao nhiêu người lập nghiệp từ bãi đỗ xe. Trong ngành này, khả năng nhìn mặt đoán ý và điều phối có thể luyện tập.

Dựa vào đâu mà một sinh viên chưa từng chạm vào đao lại hiểu rõ nghề nghiệp của đám lưu manh ở bãi đỗ xe như thế?

"Boss, ngươi nghi ngờ người này có vấn đề ư?"

Rebecca cười tủm tỉm rót rượu vang cho Tô Bình Nam, vẻ mặt tựa như đang nói đến chuyện lông gà vỏ tỏi: "Vậy thì tìm cơ hội xử lý là được."

"Mèo vờn chuột là trò chơi cảnh sát Cảng thành thích nhất."

Nam nhân lắc lư ly rượu vang, giọng điệu khinh thường: "Cho dù Hòa Ký khiêm tốn đến mấy, quân Anh trú đóng ở Cảng thành bị giải tán vẫn thu hút nhiều sự chú ý. Có mấy gián điệp trà trộn vào cũng không có gì lạ."

Tô Bình Nam nhâm nhi rượu vang có vị chua vị chát, nở nụ cười: "Ta cứ tưởng chuyện Hòa Ký chuyển hình đã đủ bí mật, nhưng đối phương vẫn nghĩ ra cách đột phá từ điểm này. Xem ra kẻ chủ mưu không đơn giản, biết động não đấy."

Nam nhân không nói tiếp về vấn đề này, mà quay sang nhìn Quỷ Tài Dũng vẫn đang chờ đợi.

"Cầu phú quý trong nguy hiểm, chuyện Đại Sỏa ở Tây Cống ngươi làm tốt lắm."

Tô Bình Nam ném cho đối phương một điếu xì gà: "Ở Cẩm Tú, làm việc có công thì phải thưởng, có lỗi thì phải phạt."

Thân hình Quỷ Tài Dũng thẳng tắp, nhưng nhịp thở đã tiết lộ tâm trạng hồi hộp của hắn.

"Đa số các ngươi sẽ không ở lại Hòa Ký Cảng thành, nếu không sẽ có một số người như bị nghẹn ở cổ họng. Huống chi không có đạo lý ngàn ngày phòng giặc."

Tô Bình Nam ném bật lửa cho đối phương: "Ở Cảng thành ngươi không có nhiều cơ hội. Nếu muốn thượng vị, bây giờ ngươi có hai lựa chọn: Thải Vân Chi Nam và Đông Doanh."

Quỷ Tài Dũng khom người: "Ta nghe theo sự sai bảo của Tô tiên sinh."

Hiển nhiên Tô Bình Nam rất hài lòng về thái độ của Quỷ Tài Dũng. Nam nhân suy nghĩ mấy phút rồi đưa ra ý kiến của mình: "Dạo này Thải Vân Chi Nam khá yên ổn, chúng ta cũng không vội mở rộng. Phú quý phải đánh để giành lấy, ta cho rằng ở Đông Doanh có rất nhiều cơ hội."

"Được, ta nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ sự coi trọng của tiên sinh."

Quỷ Tài Dũng trả lời rất chân thành. Có thể nói trong ba mươi năm cuộc đời, đây là lần đầu tiên hắn căng thẳng như vậy.

"Đi rồi phải nhớ hai việc."

Tô Bình Nam nhướng mày, lần đầu tiên lộ ra ánh mắt hung hãn trước mặt thuộc hạ: "Trong từ điển của Cẩm Tú không có mấy từ hòa nhã, lương thiện, cung kính, tiết kiệm. Đừng làm mấy chuyện nhân từ nương tay, chính nghĩa này nọ. Ta chỉ muốn thắng."

"Thứ hai, khi đối mặt với các thế lực lâu đời, ta muốn ngươi dám đánh và đánh đủ ác."

Nam nhân đã đặt ra quan điểm cho việc tập đoàn Cẩm Tú phát triển ở nước ngoài. Đó là hung ác!

Ác đến độ không ai dám tùy tiện khiêu khích. Ác đến độ trắng trợn can thiệp nhưng không có ai cảm thấy có vấn đề gì hoặc là không đúng, như vậy mới xem như đứng vững gót chân.

"Tô tiên sinh, mười bảy tuổi ta đã vào quân doanh, cả đời ta học cách đánh thắng người khác như thế nào, ta không học những cái khác."

Quỷ Tài Dũng biết rằng cuối cùng thì cơ hội mình mỏi mắt mong chờ đã đến. Ánh mắt tràn đầy kiên định, hắn phải nắm chặt cơ hội lần này. Bất kỳ kẻ nào dám ngăn trước mặt hắn, hắn sẽ vặn gãy cổ đối phương.

...

Otomo Sanwa lái xe không nhanh, nhưng cũng không tính là chậm. Trong toàn bộ quá trình, nam nhân vẫn luôn chạy về phía tây, không hề giao lưu với Hoàng Tĩnh Viễn ngồi ở ghế phụ.

Sau khi chạy khoảng hơn bốn mươi phút, điện thoại của Otomo Sanwa đổ chuông.

"Dừng xe!"

Giọng nói của Tô Bình Nam vang lên trong điện thoại.

Otomo Sanwa lập tức đạp phanh không chút do dự, cũng không quan tâm xe cộ lao như bay phía sau. Sau khi tên này coi Tô Bình Nam là Oda Nobunaga, hắn đã khôi phục năng lực hành động mà hắn từng tự hào nhất...

"Phía trước bên trái ngươi có một quán bar LX, có thấy không?"

Giọng nói của Tô Bình Nam trong điện thoại rất bình tĩnh.

"Ta thấy rồi."

Otomo Sanwa nhìn bảng hiệu nhấp nháy ánh đèn led, gật đầu.

"Dưới ghế lái trong xe có một khẩu súng. Ngươi lấy ra đi."

Tô Bình Nam tiếp tục nói.

Otomo Sanwa nghe lời lấy súng ra. Hành động này khiến Hoàng Tĩnh Viễn ở bên cạnh híp mắt lại. Hắn là người vô cùng thông minh, sau khi ngồi lên xe hắn vẫn luôn suy đoán đối phương muốn làm gì. Nhưng hiển nhiên lúc này sự việc đã phát triển vượt quá tưởng tượng của hắn.

Hết chương 1689.
Bình Luận (0)
Comment