"Đừng để lại dấu vân tay của ngươi. Bây giờ bảo Hoàng Tĩnh Viễn xuống xe và đưa súng cho hắn. Giúp ta chuyển tới hắn một câu."
Trong lời nói của Tô Bình Nam có thêm mấy phần trêu đùa khi mèo vờn chuột: "Nếu con số may mắn của hắn là số mười ba, vậy thì ta muốn hắn giết người thứ mười ba đi ra quán bar LX."
Otomo Sanwa gật đầu. Sau khi cúp điện thoại, hắn còn cẩn thận rút sim ra, tìm cống thoát nước vất vào rồi mới mở cửa xe cho Hoàng Tĩnh Viễn.
"Khi người thứ mười ba đi ra ngoài, ngươi hãy giết hắn."
Otomo Sanwa ném súng cho Hoàng Tĩnh Viễn, sau đó nhanh nhẹn lên xe, lái xe đi xa. Chẳng mấy chốc đèn sau xe đã biến mất dạng.
…
Hoàng Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn quán bar rực rỡ, vẻ mặt âm trầm.
Hắn không biết tại sao đối phương phải làm như vậy, cũng không hiểu lần hành động này có ích gì đối với Hòa Ký. Hiện tại, điều duy nhất hắn có thể khẳng định là vị Tô tiên sinh kia đúng là kẻ điên.
Kẻ điên chính hiệu.
Trong màn đêm, nam nhân tựa vào buồng điện thoại ven đường, chăm chú nhìn người ra kẻ vào quán bar, rất lâu không nói gì.
Trong khi đó, Tô Bình Nam uống một hơi hết sạch rượu vang còn lại trong ly rượu trên bàn.
"Trong trò chơi mèo và chuột, có đôi khi mèo rất ngu ngốc, bởi vì nó cho rằng mình là mèo. Nhưng đến khi kết thúc mở ra đáp án, nó mới phát hiện mình mới là con chuột đáng thương kia."
…
Khi một người cực kỳ do dự hoặc là chần chừ không quyết, hắn sẽ cảm thấy thời gian kéo dài vô hạn. Thậm chí có lúc hắn cảm thấy một giây trôi qua lâu như cả đời.
Hoàng Tĩnh Viễn đang ở trong trạng thái này. Hắn hoảng hốt nhìn khách ra vào quán bar, vẻ mặt rối rắm có hơi vặn vẹo.
Điều này làm cho không ít người qua đường tránh xa hắn.
Nam nhân nhìn chằm chằm ngực mình, chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới khẩu súng Otomo Sanwa đưa cho hắn. Hoàng Tĩnh Viễn biết chức năng, kiểu dáng và kích cỡ của khẩu súng này - súng lục bán tự động Glock.
Thứ có đầy rẫy trên đường.
Có thể nói trong mười vụ án cướp bóc bằng súng có tới sáu vụ dùng loại súng này. Điểm tốt của số lượng tràn lan là khó điều tra.
Tuy loại súng này bắn không xa lắm, cách hơn ba mươi mét thì bắn không chết người, nhưng được cái an toàn, liên tục bóp cò cũng không nổ ngoài ý muốn.
Tức là cho dù mình thất bại và bị bắt, cảnh sát cũng không có manh mối điều tra đến Hòa Ký, chứng cứ duy nhất là khẩu súng của mình.
Hữu dụng không?
Hoàng Tĩnh Viễn nhổ nước bọt, vò đầu bứt tóc. Lên tòa phải nói thế nào?
Một người Đông Doanh chưa từng gặp mặt chở mình đến một quán bar được chọn bừa, sau đó đưa cho mình một khẩu súng và bảo mình giết người mang số thứ tự là con số may mắn của mình?
Hơn nữa, mình thật sự làm theo?
Cái rắm!
Hoàng Tĩnh Viễn cảm thấy nếu mình thật sự nói như vậy, tỷ lệ vào bệnh viện tâm thần còn lớn hơn ngồi tù.
Nếu không làm thì sao? Mình sẽ phải gánh chịu hậu quả gì?
Hoàng Tĩnh Viễn hít thở chậm rãi, ép bản thân bình tĩnh lại. Hắn biết nam nhân đáng sợ kia đưa cho mình một câu hỏi lựa chọn, mà nguyên nhân đối phương làm vậy rõ ràng là bởi vì không tin tưởng mình.
Trong gió đêm, Hoàng Tĩnh Viễn cứ thế lẳng lặng đứng đó, đếm từng vị khách ra khỏi quán bar, chờ con số may mắn của mình.
…
"Boss, ngài cho rằng A Viễn là nội gián sao?"
Mặc dù Phi Cơ sợ Tô Bình Nam, nhưng hắn biết mình không nên giấu giếm. Vì vậy sau khi chạy tới khách sạn, hắn hỏi thẳng.
"Thân phận có quan trọng không?"
Tô Bình Nam hút xì gà, ngắm nhìn cảng Victoria đẹp đẽ trong đêm, đồng thời hỏi ngược lại.
Hắn không phải lưu manh bản địa nên không hiểu tại sao Phi Cơ và đám đại ca Hòa Ký người bản địa lại căm thù nội gián hơn gián điệp.
"Oan có đầu nợ có chủ. Người ta là lính, chúng ta là tặc, thắng thua do trời định, không liên lụy tới người nhà."
Vẻ mặt Phi Cơ lạnh lùng tàn khốc: "Nhưng nếu hắn là nội gián muốn dựa vào chúng ta kiếm tiền, thì ta phải xử cả nhà hắn."
Phi Cơ cắn răng, nét mặt càng thêm dữ tợn.
Nội gián khác gián điệp.
Nội gián sống dựa vào phản bội, bọn hắn chỉ sống vì tiền. Nhưng bởi vì xuất thân của bọn hắn là tam giáo cửu lưu tầng chót, cho nên rất khó phân biệt.
Hai năm qua Hòa Ký một tay che trời, nhưng vẫn bị lũ nội gián bán đứng cắn mấy nhát. Không chỉ hai hồng côn ngồi tù, mà băng đảng còn bị ép nhường ra hai địa bàn không lớn không nhỏ. Chuyện này khiến Phi Cơ canh cánh trong lòng.
"Chặn không bằng khai thông. Nền móng của chúng ta đã thành, bất kể phương Bắc hay là Cảng thành, bọn hắn muốn khống chế Hòa Ký cũng là suy nghĩ hết sức bình thường."
Tô Bình Nam rất bình thản.
Đến bước này nam nhân đã không còn đường lui. Sức khống chế của Hòa Ký đối với tam giáo cửu lưu càng mạnh, ban ngành liên quan càng kiêng dè. Có thể nói minh tranh ám đấu mức độ này là trạng thái bình thường của Hòa Ký trong mấy chục năm tới. Tô Bình Nam đã có chuẩn bị cho điều này, nếu không hắn sẽ không hiểu rõ những gương mặt mới thượng vị như vậy.
"Hắn xuất thân là gì không quan trọng, điều quan trọng là tiếp theo hắn lựa chọn thế nào. Nếu hắn thật sự nổ súng, vậy thì bất kể hắn có phải là nội gián hay không, ta cũng cho hắn một cơ hội."
Vẻ mặt nam nhân tự tin đến ngông cuồng.
Phi Cơ khom người. Hắn có đầu óc, biết vị trí của mình quá nhạy cảm, tuyệt đối không được đòi hỏi thêm nhiều quyền lợi.
Tô Bình Nam mỉm cười nói sang chuyện khác: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Lần này ta tới Cảng thành, thứ đằng sau cái tên Hoàng Tĩnh Viễn đột nhiên xuất hiện này khiến ta bỗng có một ý tưởng."
Đáy mắt nam nhân như vực sâu: "Bọn hắn đã cố gắng cài nội gián vào chúng ta thì chúng ta cũng cài ít người vào bọn hắn, chơi đùa với bọn hắn."
Nam nhân dập điếu xì gà, chắp tay đứng đó, cất giọng âm u: "Kẻ nằm vùng vĩnh sinh bất tử, nếu mà sống lâu được thì sẽ gây sóng lớn ở vô gian địa ngục."
Bất kể là gián điệp hay là nội gián, đối phương đã rơi vào địa ngục Vô Gián.
Có đôi khi sống thật sự không bằng chết.