Lúc này, khi Phi Cơ âm trầm nói ra câu đó, sự tàn nhẫn và cuồng vọng ẩn chứa bên trong khiến Lý Thương Đông cảm thấy sau lưng phát lạnh.
Đối phương có nói đùa hay không, hắn nhìn ra được.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt nam nhân cũng trầm xuống. Hắn nhìn Phi Cơ, nhấn mạnh từng câu từng chữ: “Phi Cơ, ngươi đừng khinh người quá đáng. Ngươi nói giết cả nhà ngay trước mặt ta, ngươi cho rằng ta không dám bắt ngươi sao?”
“Hai năm trước, một tên gia hỏa tự xưng là Tiểu Diệp Kế Hoan Hoa Thiên đã cướp tài sản của nhà họ Tứ. Tốc độ dùng tiền của tên này quá nhanh. Bây giờ hắn quay về chiêu binh mãi mã, dự định làm một vố lớn.”
Phi Cơ không để ý đến đối phương uy hiếp, ngược lại đưa ra một tin tức khiến Lý Thương Đông cảm thấy bất ngờ.
Dứt lời, Phi Cơ chỉ vào Hoàng Tĩnh Di: “Ta thêm một lợi thế cho ngươi. Nàng có thể tiếp tục ở lại Cảng thành để sinh sống. Đây là thành ý của ta. Không biết sếp Lý có chịu giúp ta chuyển câu nói này hay không?”
“Hoa Thiên trở về rồi?”
Lý Thương Đông cau mày: “Ngươi còn biết gì nữa không?”
Mặc dù nam nhân không đưa ra đáp án rõ ràng nhưng Phi Cơ hiểu ý của đối phương.
“Bình ca đang làm việc cho Thập Tứ Thủy vẫn luôn là đàn em của Hoa Thiên. Bọn hắn đã tìm được ba người giỏi chơi súng, bây giờ chỉ cần một người tay chân linh hoạt nữa là được.”
Phi Cơ không hề che giấu, trả lời rất kỹ càng: “Hoa Thiên rất kiêu ngạo. Người được hắn coi trọng không nhiều. Cục tình báo tìm cách cài cắm người vào, như vậy mọi chuyện sẽ may mắn thôi.”
Dứt lời, Phi Cơ quay sang nói với Hoàng Tĩnh Di đã bị dọa sợ: “Tiểu thư, ngươi có thể ở lại Cảng thành. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Đông ca của ngươi nói phải giữ lời.”
Uy hiếp trần trụi.
Lý Thương Đông nhìn theo bóng lưng của đám người Phi Cơ. Hắn đột nhiên hiểu được hàm nghĩa chân chính khi đám hung thần xuất hiện ở đây.
Giao dịch. Hắn là người phụ trách đào tạo toàn bộ hệ thống cung cấp thông tin của Cảng thành. Đối phương dùng nhiều điều kiện như vậy chỉ để hắn truyền một câu.
Hiện tại Hòa Ký một nhà độc đại. Điều này cũng khiến cho các bên liên quan chuyển sự chú ý từ Hào Mã Bang và Tân Ký sang Hòa Ký.
Phi Cơ cuồng vọng đang nỗ lực phản kích.
Điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Loại người này lại không phải người khống chế thật sự của Hòa Ký?
Lý Thương Đông lần đầu tiên sinh ra hoài nghi với câu nói trước khi chết của A Viễn. Nếu loại người này cũng là chó của người khác, vậy chủ nhân của hắn đáng sợ đến cỡ nào?
…
Cuộc họp sắp xếp lại tài sản ở nước ngoài của tập đoàn Viễn Hoa chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ rưỡi. Đúng như dự đoán của Tô Văn Văn, phòng họp lớn nhất trong khách sạn Peninsula vắng ngắt, chỉ có năm người tham dự.
Đạt Đồ đến từ Mã Lai, Vấn Tụng đến từ Thái quốc, A Không đến từ Philippines, cuối cùng là anh em nhà họ Trần quản lý ba hộp đêm và hai khách sạn ở sông Mê Kông.
Những người này có một điểm chung, đó là ngành nghề của bọn hắn rất minh bạch, hơn nữa đều là trạm trung chuyển trong tập đoàn Viễn Hoa. Thực lực của bọn hắn không mạnh nhưng lại rất thông minh.
Bọn hắn hiểu kẻ dám tiếp quản tập đoàn Viễn Hoa sao có thể là người lương thiện được. Cho nên, bọn hắn lựa chọn tham gia trước.
Những kẻ gai góc, ngoan cố hơn thì không một ai xuất hiện.
Thường Thiết Quân thống trị Jakarta giả vờ viện cớ bị ốm, đồng thời gửi kèm một văn bản.
Hắn muốn thu mua tài sản của tập đoàn Viễn Hoa, nhưng mức giá hắn đưa ra rất hợp lý. Có vẻ đối phương cũng không muốn cứng đối cứng với con mãnh long Cẩm Tú, dự định bỏ tiền để thành lập sản nghiệp của riêng mình.
Ương ngạnh nhất là Đông Doanh. Chẳng những không rên một tiếng, mà còn bắt giữ một chuyên cơ vận tải năm ngàn tấn lẽ ra sẽ đến Cảng thành trong hôm nay, đồng thời còn gửi một hợp đồng cho thuê giả mạo đến mức không thể giả hơn đến.
Sắc mặt những người có mặt đều quỷ dị. Tất cả mọi người không phải người làm ăn. Những người ngồi ở đây đều biết rất rõ ràng, dường như đang có sóng gió giữa thế lực cũ và mới.
“Có thể tới tức là còn có thể ngồi xuống làm việc. Điều này khiến ta rất vui, đồng thời tránh những xung đột không cần thiết.”
Tô Văn Văn từ đầu đến cuối mặt vẫn không thay đổi lên tiếng, còn cố ý đeo một cặp kính râm để che khuất ánh mắt, không ai có thể nhìn ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì.
Hắn khoát tay, ngăn động tác vỗ tay của người có mặt, nói tiếp: “Trước khi bắt đầu, ta xin nhấn mạnh hai chuyện trước. Chuyện thứ nhất là quy tắc.”
Lời nói của nam nhân lộ ra sự cay nghiệt: “Không tuân thủ quy củ thì bị loại. Không có lựa chọn thứ hai.”
Người ngồi dưới nhìn nhau.
Bọn hắn có thể làm cho hoạt động kinh doanh của tập đoàn Viễn Hoa ở hải ngoại trở thành một sản nghiệp khổng lồ, cũng như giải quyết mâu thuẫn và thế lực từ các bên. Như vậy bọn hắn đều là hạng người khéo léo. Đương nhiên, bọn hắn hiểu được mùi máu tanh trong lời nói.
Nhìn bề ngoài, tập đoàn Cẩm Tú cứng rắn và kiêu ngạo hơn tưởng tượng.
Đây là nhận định của ông chủ láu cá nhất và kinh nghiệm lão làng nhất - Trần lão đại. Hắn đã giúp tập đoàn Viễn Hoa điều hành bốn khách sạn và một hộp đêm trong khu vực sông Mê Kông, có thể nói thế lực không nhỏ.
Lần này đến đây hắn có ý thăm dò bản lĩnh của đối phương. Ai ngờ đối phương lại gọn gàng dứt khoát như vậy. Trần lão đại nghĩ đến đây, âm thầm gật đầu với em trai, thái độ càng cung kính hơn.
“Thứ hai, Cẩm Tú không keo kiệt. Lợi nhuận trước kia không thay đổi. Thậm chí chúng ta sẽ tiếp tục mở rộng ngành giải trí và khách sạn của mình theo quy mô ban đầu. Có một số ngành mà chúng ta không dám đặt chân vào cũng bắt đầu luôn.”
Câu nói này khiến nhiều người nở nụ cười, nhưng câu nói kế tiếp của Tô Văn Văn khiến mọi người phải thay đổi sắc mặt: “Ta biết trước kia các ngươi làm việc như thế nào, các ngươi trả phí bảo kê cho các ngành không thiếu một đồng. Thậm chí cứ mỗi lần có một lượng hàng đến các ngươi cũng phải cúng một phần.”
Nam nhân nở nụ cười khinh thường: “Từ nay về sau, những thứ này hết hiệu lực.”