“Vì sao?”
Trần lão đại kinh hãi trong lòng không nhịn được đứng dậy lên tiếng: “Chúng ta không có nhiều người để cứng đối cứng với những người kia. Cường long không ép nổi địa đầu xà. Đồ sứ không chạm vào nồi đất. Chúng ta không thể chống lại những kẻ ngoài vòng pháp luật đó.”
Bản chất của tập đoàn Viễn Hoa khác tập đoàn Cẩm Tú.
Không giống như Tô Bình Nam hung dữ và nổi loạn, Đại Lại tổng chỉ biết kiếm tiền, hòa khí sinh tài. Dùng tiền để mua hòa khí được hắn sử dụng rất thành thạo.
Điều này cũng dẫn đến việc tập đoàn Viễn Hoa nhìn như có rất nhiều thế lực sản nghiệp ở các nơi, nhưng trong mắt các thế lực địa phương, nó chẳng khác nào một quả hồng mềm chính cống.
“Vì sao?”
Tô Văn Văn trả lời: “Từ giờ trở đi, các ngươi thuộc về Cẩm Tú. Đây chính là đáp án.”
Toàn trường đều im lặng.
Tô Văn Văn nhìn Trần Trường Thanh cũng chính là Trần lão đại, chậm rãi nói tiếp: “Lần sau, nếu có bất kỳ câu hỏi nào, ngươi có thể giơ tay, đây là quy tắc.”
Ánh mắt của nam nhân trọc đầu bị kính râm che mất, nhìn không rõ rốt cuộc có biểu hiện gì, nhưng đối phương nhấn mạnh hai chữ quy tắc khiến Trần lão đại không khỏi rùng mình một cái.
“Hải sản Cẩm Tú cần người mạnh để mở mang bờ cõi. Nhưng các ngươi đến khiến ta cảm thấy rất vui. Cho nên ta cho các ngươi một cơ hội rời đi.”
Tô Văn Văn nói: “Chúng ta rất hài lòng với mạng lưới xuất khẩu của tập đoàn Viễn Hoa, đó là lý do tại sao chúng ta mua nó bằng tiền thật. Tất cả những điều này không thể tách rời sự nỗ lực của mọi người. Đó không phải là phong cách của chúng ta. Nếu không ai lựa chọn rời đi, chúng ta sẽ bù đắp tương xứng cho các ngươi.”
Không ai lên tiếng.
Đây là một lựa chọn rất quan trọng. Mọi người đang suy nghĩ về những ưu nhược điểm của nó.
Tô Văn Văn kiên nhẫn chờ đợi.
Ý của lão đại Tô Bình Nam là những người này đều là người quen, không phải người mới. Sau khi hoàn toàn tiếp nhận mạng lưới quan hệ, loại bỏ cũng không muộn. Cho nên, mặc dù trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ bất mãn, hắn vẫn quyết định cho đám người này một cơ hội.
Bỏ qua phong cách kinh doanh của Đại Lại tổng, khi hắn thiết lập mạng lưới trung chuyển bí mật, ánh mắt của hắn vẫn rất tinh. Hơn nữa, tập đoàn Viễn Hoa rất sẵn lòng đầu tư vào các liên kết chính thức. Vì vậy các ngành do những người này thống trị vô cùng phù hợp với Tô Bình Nam, tồn tại giống như một kinh tuyến trong tình hình chung của Đông Nam Á.
Anh em họ Trần ngồi cùng một chỗ nhìn nhau, biểu hiện có chút sợ hãi. Vốn dĩ bọn hắn cho rằng ông chủ mới không tệ. Điều này có thể nhìn ra được từ rất nhiều chi tiết.
Tầm nhìn chiến lược của đối phương rất cao. Hắn thậm chí còn dám tổ chức cuộc họp tại khách sạn Peninsula tấc đất tấc vàng.
Kết hợp với những lời nói không khoan nhượng ban đầu và thái độ đối với thế lực bản địa lớn nhất là Hòa Ký, điều này nói rõ chủ nhân mới có nội tình rất sâu. Nên biết rằng, không phải thế lực nào cũng khiến cho Hòa Ký phải nể mặt như vậy.
Hiện tại bọn hắn cảm thấy sợ hãi. Chủ nhân mới là một tên điên.
Bọn hắn không phải hạng người lương thiện tại địa bàn của mình. Lấy sông Mê Kông làm ví dụ, con sông này ngư long hỗn tạp. Tập đoàn Khôn Sa, quân tự do Bangwa, Phật chín mặt Thái quốc và những tên côn đồ khác đều sẵn sàng chiến đấu để giành lấy mạng sống. Anh em họ Trần hoài nghi thủ đoạn cấp tiến như vậy có thể khiến cho bản thân mệnh táng Hoàng Tuyền hay không. Dù sao, đạn không có mắt. Thứ vô giá trị nhất trên sông Mê Kông là mạng người.
Trần lão nhị giơ tay lên.
Tô Văn Văn gật đầu, ra hiệu cho đối phương có thể phát biểu.
“Đằng sau Tam giác vàng, bao gồm cả Myanmar và Lào đều là những nhân vật lớn. Tô tiên sinh, ngươi có biết làm như vậy chúng ta sẽ phải đối mặt với điều gì không?”
“Bọn hắn cũng là người mà.”
Tô Văn Văn mặt không thay đổi hỏi lại: “Chẳng lẽ bọn hắn bất tử không chết?”
Không hề khoa trương, trong lúc lơ đãng Tô Văn Văn đã thể hiện sự mạnh mẽ của Cẩm Tú một cách triệt để nhất.
Cuộc họp kết thúc một cách không vui vẻ. Anh em họ Trần quyết định đánh cược một lần. Chỉ có Đạt Đồ đến từ Thái quốc quyết định rút lui vì lý do sức khỏe. Tô Văn Văn vui vẻ đồng ý.
Tất cả mọi người đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nhìn cảng Victoria, Trần lão đại ngồi trên thuyền thở dài nói với em trai: “Tại sao lại đồng ý? Chúng ta kiếm còn chưa đủ sao?”
Trần lão nhị nhìn làn sóng trắng xóa trên mặt biển, thản nhiên trả lời: “Người Hạ quốc hàng năm chết nhiều nhất trên sông Mê Kông. Những kẻ lang thang đều bị giết và mọi người đều coi thường bọn hắn.”
Trần lão nhị nhìn anh trai của mình, thấp giọng nói: “Đừng quên chúng ta nợ lão La một mạng. Thực lực của chủ mới mạnh như vậy, đây là cơ hội báo thù của chúng ta.”
Khi nhắc đến hai chữ lão La, Trần lão đại xảo trá nhưng nhát gan cũng không nói chuyện. Qua một lúc lâu, hắn mới lên tiếng: “Chúng ta đưa bọn nhỏ về đại lục đi học. Đúng rồi, đã lâu như thế, chúng ta cũng nên hành động thôi.”
“Nhưng chúng ta đừng gấp gáp quá. Chúng ta cần phải chờ, chờ xem đám người Cẩm Tú rốt cuộc sẽ làm gì.”
…
Thời gian gần đây Hòa Ký khiến cho Lý Văn Bân giống như gặp phải kẻ địch đáng gờm. Bọn hắn đã tiếp quản một nghìn năm trăm quân Anh bị ép cho nghỉ việc tại Cảng thành.
Mặc dù Hòa Ký tiêu hóa rất triệt để, áp dụng phương pháp hướng về doanh nghiệp, nhìn ngoài mặt thì không có bất cứ vấn đề gì. Sự xuất hiện này khiến cho nhiều lãnh đạo cấp cao cho rằng đây là một chuyện vô cùng tốt.
Dù sao việc tái định cư cho những người này cần một khoản kinh phí khổng lồ, dễ dẫn đến nhiều mâu thuẫn trên các phương diện. Nhưng cảnh sát lại không cho rằng như vậy.
Bọn hắn đã theo dõi chặt chẽ.
Điều khiến bọn hắn cảm thấy yên tâm là sau khi tiếp quản những người này, Hòa Ký có vẻ rất tuân thủ luật pháp. Nhưng Lý Văn Bân vẫn mất ăn mất ngủ như cũ.
Vì lý do này, cảnh sát có rất nhiều lời phàn nàn về việc chính quyền Cảng thành không làm gì cả.
Thậm chí Lý Văn Bân và Hứa Thất An còn chạy đến đập bàn.
Nhưng câu trả lời mà bọn hắn nhận được chỉ là những lời ngụy biện công thức.