Chuyện Hòa Ký bí mật tuyển người vẫn đang tiến hành đâu vào đấy.
Vương Lực là một trong số những người được chọn.
Chàng trai cao lớn này là một tên lêu lổng xuất thân Quan Đường. Nếu dùng từ lưu manh để hình dung hắn thì có vẻ không thỏa đáng cho lắm. Dù sao, bây giờ Vương Lực cũng chỉ là một học sinh trung học cơ sở năm thứ ba dành phần lớn thời gian của mình để chơi bóng mà thôi.
Sau bao nhiêu năm, văn hóa băng đảng đã thấm vào mọi khía cạnh Cảng thành, cộng với hình thức sinh hoạt độc đáo, nhiều thanh thiếu niên đã phải tiếp xúc với sự tàn ác của xã hội ngay từ khi còn rất nhỏ.
Bọn hắn chẳng những không khinh thường lưu manh, ngược lại còn sùng bái.
Thấy ngươi khó chịu, bọn hắn sẽ hỏi ngươi có bị người ta ức hiếp hay không.
Khi ngươi nhìn thấy một nữ hài xinh đẹp trong trường, ngươi có thể tán tỉnh không do dự, cũng chẳng cần bận tâm bối cảnh của đối phương là gì, người khác có đánh mình hay không.
Không chỉ vậy, đại ca của băng đảng ra vào đều được chào đón, được vây quanh. Đi đến chỗ nào cũng được người ta đi theo, nhìn oách vô cùng.
Với lối suy nghĩ như vậy, việc thanh thiếu niên muốn tham gia băng đảng có vẻ là điều hợp lý. Hơn nữa, các băng đảng cũng rất thích phát triển với lực lượng là những thanh thiếu niên này. Minh Vương của Hào Mã Bang đã từng nói một vài lời, có thể nói từng chữ đều đẫm máu.
Vì sao bọn hắn lại thích những nguồn máu mới như thế?
Quá đơn giản.
Thứ nhất, bọn hắn có khả năng không bị ngồi tù do chưa đủ tuổi hoặc đó là lần đầu tiên bọn hắn phạm sai lầm, xác suất đưa vào trại giáo dưỡng sẽ rất thấp.
Thứ hai, những thanh thiếu niên này tràn đầy nhiệt huyết, trung thành và ngoan ngoãn. Bọn hắn dễ kiểm soát hơn đám lão già giảo hoạt trên giang hồ.
Hai bên phối hợp ăn ý, cho nên trong số rất nhiều người sắp tốt nghiệp cấp ba thật sự có không ít người tham gia băng nhóm.
Vương Lực tất nhiên cũng là một thành viên trong đó. Nhưng hắn thật may mắn, gia nhập vào một trong những băng đảng lâu đời nhất, cũng uy tín nhất.
Hòa Ký.
Ở đâu có người ở đó có giang hồ, cho dù chỉ là một sân bóng nho nhỏ.
Trước khi gia nhập Hòa Ký, Vương Lực chỉ là một tồn tại có cũng được không có cũng được trong cái sân bóng này. Mặc dù kỹ thuật chơi bóng của hắn không tệ, nhưng hắn không có cơ hội ra sân. Phần lớn thời gian hắn giúp đám cầu thủ mua nước ngọt hoặc giúp mấy chuyện bên lề.
Mặc dù tiền tiêu vặt dùng để mua thức uống hết nhưng hắn vẫn bị bắt nạt.
Mấy chuyện này đã dừng lại khi hắn gia nhập Hòa Ký. Cho dù hắn chỉ gia nhập dưới quyền một đại ca thấp cổ bé họng trong Hòa Ký, nhưng sự kiện hắn tham gia Hòa Ký cũng đủ giúp hắn thoát khỏi khó khăn bây giờ.
Từ ngày đó về sau, Vương Lực cảm thấy cuộc đời lên hương. Chẳng những chủ lực của đội bóng mà mấy em gái cổ vũ cũng ưu ái hắn có thừa.
“Mệt chết đi được.”
Vương Lực vừa mới kiếm được hai tệ ngồi thở hổn hển bên cạnh sân bóng. Hắn nhận lấy chai nước của mấy nữ hài đưa đến, uống từng ngụm lớn, biểu hiện hài lòng.
Hắn không hề hối hận về việc mình gia nhập Hòa Ký.
Thậm chí hắn cảm thấy tuy hắn không làm được gì cho băng đảng khổng lồ này, nhưng đám ức hiếp hắn đã không còn gây chuyện với hắn nữa.
Hiện tại, đám lưu manh trên sân bóng đều rất nể mặt hắn, ngay cả đại ca Trường Nhạc cũng nhiều lần chủ động chào hỏi hắn.
Ánh mắt hâm mộ của người ngoài khiến cho Vương Lực như sống trên mây.
Lúc này, Vương Lực vẫn còn là một thiếu niên chính hiệu. Hắn không hiểu xã hội này tàn khốc đến cỡ nào, đồng thời hắn cũng không biết thế giới này vĩnh viễn không có bữa cơm nào là miễn phí cả.
“A Lực, Ngưu ca tìm ngươi…”
Một đám lưu manh mặc áo sơ mi nhiều màu nghênh ngang xuyên qua sân bóng, thậm chí đám thiếu niên đang đá bóng cũng dừng động tác. Mặc dù trận đấu bị gián đoạn nhưng bởi vì biết bối cảnh của đối phương, bọn họ không dám có một chút oán giận nào.
Đám người này là đàn em của Ngưu ca Hòa Ký, hơn nữa Ngưu ca còn là đầu lĩnh dưới trướng Cửu Chỉ ca. Đối với đám thiếu niên như bọn hắn mà nói, Cửu Chỉ ca là một đại nhân vật chính cống.
“Ngưu ca tìm ta?”
Vương Lực lập tức đứng lên, gật đầu với người đến: “Ta biết rồi, Thanh ca. Ta lập tức qua đó ngay.”
Lúc này, Vương Lực tràn đầy hưng phấn muốn làm việc cho băng đảng. Hắn không biết, một khắc hắn đứng dậy, mặt tàn khốc thực sự của xã hội mới giở lên một góc núi băng với hắn.
…
Đại Ngưu là một nam nhân mập mạp với vóc dáng thấp bé, một vết sẹo dễ thấy trên chiếc bụng to cho thấy quá khứ của hắn có vẻ không mấy suôn sẻ.
Nhìn cậu thiếu niên đang căng thẳng trước mặt mình, Đại Ngưu toét miệng hỏi một câu: “A Lực đúng không? Nghe nói thành tích tiếng Anh trong kỳ thi của ngươi được điểm C?”
“Vâng.”
Vương Lực nhẹ gật đầu.
“Chính là ngươi.”
Đại Ngưu quay người nở nụ cười nịnh nọt với một hán tử sắc mặt âm trầm bên cạnh: “Kiệt ca, đàn em này của ta phù hợp với điều kiện mà ngươi đưa ra đấy.”
Nam nhân sắc mặt âm trầm nhẹ gật đầu, chỉ vào một chiếc xe van trắng với Vương Lực còn đang khó hiểu: “Lên xe, làm việc.”
Thiếu niên vẫn không biết chuyện gì xảy ra nhìn Đại Ngưu ca. Đại ngưu ca lập tức nghiêm mặt: “Kiệt ca là đại nhân vật. Tìm ngươi làm việc là cơ hội trời ban cho ngươi, ngươi còn chưa cút lên xe.”
Vương Lực có chút sợ hãi gật đầu.
Cậu thiếu niên lên xe, thấy có mấy người trạc tuổi mình. Hắn mỉm cười chào hỏi rồi tìm một chỗ ngồi xuống.
Thiếu niên không biết rằng trên thế giới này có một số con đường nếu đã đi rồi thì không cách nào quay đầu lại.