Xe vừa đi vừa nghỉ, nửa đường lại thêm một thiếu niên lên xe. Điều khiến Vương Lực cảm thấy kỳ lạ là đối phương còn đeo kính, nhìn thư sinh vô cùng.
“Bốn mắt, ngươi làm cái gì thế?”
Lứa tuổi này là lứa tuổi dễ nổi nóng nhất. Khi nhàm chán, bọn hắn sẽ lập tức lên tiếng hỏi thăm tình huống của đối phương, nhưng trong lời nói tràn đầy khiêu khích.
Bốp.
Một hán tử đang ngồi ở cửa xe nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên tát cho thiếu niên lên tiếng nói chuyện một cái. Cú tát này có vẻ khá mạnh, nửa mặt trái của thiếu niên sưng to lên.
“Ngươi là người của Hoa Cẩu phải không? Hắn dạy ngươi như vậy à?”
Hán tử kia lạnh lùng lên tiếng, sự tàn ác trong giọng nói khiến đám thiếu niên kia đều ngoan ngoãn ngồi thẳng. Bọn hắn không ngốc. Nhìn thái độ cung kính của lão đại cũng đủ biết địa vị của đối phương ở Hòa Ký tuyệt đối rất cao.
“Ra ngoài làm việc nhớ kỹ hai điểm, không nên hỏi thì không được hỏi, không nên làm thì không được làm.”
Hán tử chỉ vào thiếu niên đang ôm mặt sợ hãi, ánh mắt hung ác: “Ngươi chẳng qua chỉ là một tên côn đồ, ngay cả Tứ Nhị Cửu cũng không bằng. Ai đã cho ngươi sức mạnh khiến ngươi cảm thấy mình có thể khoa chân múa tay ở đây? Nhớ kỹ, lần này là ta dẫn đội. Nếu ai trong số các ngươi không tuân thủ quy củ của ta, ta không ngại đánh gãy chân của người đó trước, sau đó bán người đó sang Thái quốc.”
Đám thiếu niên bao gồm Vương Lực nhìn nhau. Lúc này, bọn hắn mới giật mình phát hiện việc lần này bọn hắn làm khác những lần trước.
Biểu hiện của không ít người trở nên hoảng sợ.
Đám thiếu niên vốn là người có lý lịch trong sạch. Bọn hắn gia nhập Hòa Ký chỉ có hai nguyên nhân. Đầu tiên là cảm giác oai phong, thứ hai là tìm một ô dù.
Có thể nói, bọn hắn không có sự chuẩn bị cho sự tàn khốc trong giang hồ. Dù sao sau khi gia nhập Hòa Ký, bọn hắn chỉ là tồn tại tầng dưới chót. Chuyện bọn hắn làm chỉ là đánh nhau với đám lưu manh trong trường mà thôi.
Không ít người tưởng rằng lần này cũng chỉ là hành động thị uy. Đến lúc đó, bọn hắn đứng trong đám người rống họng kêu to, sau đó kết thúc công việc về nhà. Nếu may mắn, bọn hắn còn nhận được chút thù lao nho nhỏ.
Bây giờ, một cái tát thật mạnh cùng với lời nói ác độc đã kéo bọn hắn trở về hiện thực có chút tàn nhẫn.
Trong xe hoàn toàn yên tĩnh.
Hán tử vừa nói chuyện lắc cổ, xương cốt phát ra tiếng răng rắc, cộng thêm cơ bắp như báo săn, nhất thời ép đám thiếu niên trên xe phải run rẩy.
“Ta là Lữ Tư Kiệt.”
Hán tử nói ra tên của mình, ánh mắt âm tàn nhìn đám gà con run lẩy bẩy trước mặt: “Các ngươi hẳn đã nghe thấy tên của ta.”
Sắc mặt đám thiếu niên trắng bệch, không hẹn mà cùng gật đầu, người nào cũng ngoan ngoãn như chim cút. Bọn hắn gia nhập Hòa Ký, đương nhiên bọn hắn đã nghe nhiều thông tin về những nhân vật nổi tiếng.
Bọn hắn đã nghe cái tên Lữ Tư Kiệt không biết bao nhiêu lần. Người hung ác nhất băng đảng, làm việc tàn nhẫn vô tình, càng có nhiều người thích gọi hắn bằng cái tên…
Hung Nhân Kiệt.
Sau khi biết được người dẫn đội là Hung Nhân Kiệt, biểu hiện của mỗi người khác nhau. Khác với những người vui mừng cho rằng mình được đi theo lão đại chân chính làm việc, trong lòng Vương Lực khó mà bình tĩnh.
Sự việc quá bất thường.
Tuổi Vương Lực không lớn lắm nhưng đầu óc cực kỳ thông minh.
Hung Nhân Kiệt là ai?
Người này ngoại trừ đầu lĩnh Phi Cơ, những người khác của Hòa Ký phải nể mặt ba phần, tiếng ác của hắn còn vượt qua cả lão đại Du Tiêm Vượng.
Loại nhân vật này làm việc, đám côn đồ trên xe như bọn hắn có thể ra mặt được không?
Ngẫm lại không thể.
Nói đùa cái gì vậy? Đám người bọn hắn ngay cả dao còn chưa cầm bao giờ, bảo bọn hắn đánh như thế nào.
“Lần này nhất định phải thấy máu.”
Hung Nhân Kiệt tiếp tục nói chuyện: “Không phải là cách mà các ngươi thường chơi ở nhà. Ta cảnh cáo trước, nếu người nào sợ hãi lui lại, ta sẽ chấp hành gia pháp.”
Đám thiêu niên trên xe vội gật đầu.
“Đường là do các ngươi chọn. Đi tiếp là lựa chọn duy nhất của các ngươi.”
Nụ cười của Lữ Tư Kiệt trong mắt Vương Lực trở nên dữ tợn lạ thường.
….
Nửa tiếng sau, chiếc xe xe dừng lại bên ngoài một nhà kho bỏ hoang ở Lam Điền. Đám thiếu niên lần lượt xuống xe, sau đó đứng ngay ngắn thành một hàng nhìn về phía khu vực hoang vu khô cằn, gương mặt ai nấy đều hiện lên sự lo lắng. Bọn hắn không biết mình đến đây để làm cái gì. Đây không phải là nơi nói chuyện hay đàm phán. Thậm chí Vương Lực cho rằng đám cỏ dại cao nửa người và nhà kho u ám khiến nơi này càng thích hợp để quay phim kinh dị.
Hung Nhân Kiệt gật đầu với tài xế. Tài xế xuống xe, nhanh chóng lấy cái túi từ trong cốp sau ra, nhét vào tay mấy thiếu niên trước mặt.
Keng.
Cái túi rất nặng, rơi xuống đất phát ra âm thanh kim loại va chạm.
“Chọn dao đi.”
Hung Nhân Kiệt nhìn đám thiếu niên như chim cút, lạnh lùng nói: “Ta không có nhiều kiên nhẫn như vậy.”
Thiếu niên bốn mắt run rẩy tiến lên mở cái túi, đập vào tầm mắt các thiếu niên là dụng cụ đa dạng.
Một con dao dài có cạnh sắc, một con dao găm sáng như tuyết, một lưỡi lê quân dụng, dao Nepal… nhìn thoáng qua bên trong có ít nhất tám loại dao, những vũ khí giết người này phơi bày giữa ban ngày tản ra màu sắc khiến người ta sợ hãi.
“Sau khi chọn xong thì giữ chặt nó. Bởi vì đây là thứ duy nhất các ngươi có thể dựa vào.”
Nhìn đám thiếu niên đã chọn xong vũ khí, Hung Nhân Kiệt mặt không thay đổi nói tiếp: “Thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí. Từ lúc các ngươi gia nhập băng đảng đến nay, các ngươi đều muốn mình trở nên nổi bật.”
“Bây giờ cơ hội của các ngươi đến rồi đấy.”
Nam nhân chỉ vào nhà kho bỏ hoang: “Bên trong có một người, các ngươi vào trong xử lý hắn đi.”