Phi Cơ nhả ra một ngụm khói, gương mặt của hắn bị bao phủ trong làn khói xanh: “Bây giờ các ngươi trả lời cho ta một vấn đề.”
Dưới ánh mắt khó hiểu của Vương Lực, nam nhân hỏi một vấn đề khiến bọn hắn bất ngờ.
“Trước khi vào đây, các ngươi hẳn nhìn thấy một nam nhân mặc vest trắng, ai có thể nói cho ta biết hắn đeo cà vạt màu gì không?”
“Màu tím.”
Mặc dù không rõ vì sao lão đại lại hỏi vấn đề này, nhưng Vương Lực trả lời rất nhanh.
“Rất tốt, ngươi về ghế ngồi đi.”
Phi Cơ gật đầu, ra hiệu cho một đàn em đưa cho Vương Lực một ly whisky đã rót sẵn, sau đó hắn mới lên tiếng nói tiếp: “Câu hỏi thứ hai, khi các ngươi lên đây, cửa phòng bao bên cạnh hẳn là mở, thế bên trong có mấy người?”
“Lão đại, có năm người. Ba nam một nữ là khách, còn có một nhân viên phục vụ.” Lần này người trả lời là bốn mắt.
Giống như Vương Lực, bốn mắt nhận được cơ hội ngồi xuống cùng với một ly rượu.
Nụ cười trên mặt Phi Cơ ngày càng rạng rỡ hơn. Nam nhân nhìn ba người còn lại, đưa ra vấn đề thứ ba: “Các ngươi có cảm thấy ta mặc bộ đồ này đẹp trai không? Nhớ kỹ, phải nói thật.”
“Phi Cơ ca, quần áo của ngươi để lộ khí chất của một kẻ bề trên nhưng dường như ngươi mặc đồ hơi vội, xỏ lộn tất rồi. Ta nhìn thấy tất của ngươi có hai màu khác nhau.”
Trả lời vấn đề là Lam Điền đi theo Đại Bảo ca Trương Diệu Tông. Vương Lực nhớ rất rõ, trong trận chém giết bên trong nhà kho, tên gia hỏa này là người vung nhát dao trí mạng nhất.
“Ta cảm thấy rất hài lòng về các ngươi.”
Sau khi liên tiếp hỏi mấy vấn đề, Phi Cơ không còn đặt câu hỏi nữa. Hắn mỉm cười giơ cao ly rượu.
Hắn cảm thấy rất hài lòng. Trong số năm người này có ba người có sức quan sát vô cùng nhạy bén.
“Các ngươi hãy ra sức hưởng thụ đi. Đây có lẽ là một lần xa hoa lãng phí mà cả đời này các ngươi không thể tưởng tượng được.”
Phi Cơ uống một hơi cạn sạch ly rượu trong tay, sau đó đứng dậy bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của Phi Cơ, đám người Vương Lực còn chưa kịp phản ứng đã nhìn thấy cửa phòng bao mở rộng, tiếp theo vô số oanh oanh yến yến xuất hiện trước mặt bọn hắn.
…
Hôm nay đại khái là một ngày mà Vương Lực khó quên nhất trong cuộc đời.
Thậm chí hắn dám chắc e là cho đến chết hắn cũng không quên được.
Giết người.
Đối phó với gã có khuôn mặt đáng thương kia không khó. Đối phương hoàn toàn không có sức chống cự dưới trạng thái điên cuồng của đám người Vương Lực.
Nhưng tác động của việc đảo lộn các quan niệm truyền thống đã khiến hắn bối rối.
Dù sao, sau sự việc này, Vương Lực biết rất rõ mình sẽ không bao giờ quay trở lại như lúc trước. Nhưng hắn còn chưa kịp khôi phục điều chỉnh, một chuyện mà hắn không thể tưởng tượng được đã khiến hắn bị chấn động rất lớn.
Thì ra con người còn có thể sống như vậy.
Đây là cảm xúc lớn nhất của những thiếu niên này. Đám nữ nhân bình thường không bao giờ thèm nhìn hắn, rượu ngon khó gặp, còn có ánh mắt đỏ bừng vì hâm mộ của đám nhân viên phục vụ.
Vương Lực dám khẳng định, tiêu phí của đám người bọn hắn trong một đêm chắc chắn là tài sản mà ba mẹ hắn không thể kiếm được trong một năm hoặc vài năm!
Những người trẻ tuổi này giống như ếch ngồi đáy giếng, lần đầu tiên trèo lên miệng giếng, có cơ hội nhìn thấy thế giới thực!
…
Khi mặt trời buổi sớm từ từ nhô lên, tia nắng ban mai đầu tiên nhuộm vàng chân trời, điện thoại trong phòng khách sạn đổ chuông cắt ngang dòng suy nghĩ của Vương Lực.
Vương Lực nhảy xuống giường, nhanh chóng nghe điện thoại.
“Đi xuống lầu, năm phút nữa lên xe buýt, biển số xe là 743. Lão đại muốn gặp ngươi.”
Giọng nói khàn khàn vang lên trong điện thoại, sau khi nói xong không cho Vương Lực cơ hội để hỏi đã lập tức cúp điện thoại.
“Cuối cùng cũng công bố đáp án sao?”
Sau khi cúp điện thoại, ánh mắt Vương Lực trở nên phức tạp, tự lẩm bẩm một mình. Nhưng hắn vẫn vội vàng mặc quần áo. Hắn rất thông minh, biết mình nên làm cái gì không nên làm cái gì, nhất định không được cư xử kém cỏi. Nếu không, hậu quả khôn lường.
Những người khác đều nghĩ rằng cuộc cuồng hoan đêm qua là phần thưởng cho việc giết người, chỉ có Vương Lực nảy sinh nghi hoặc sâu sắc.
Bọn hắn đều là những kẻ mệnh hèn.
Mệnh hèn là gì?
Chỉ một chữ hèn thôi cũng đủ diễn tả sự lạnh lùng và tàn khốc của thế giới. Mạng sống của bọn hắn mục nát đến mức chẳng còn giá trị gì nữa, nghĩa là dù có hy sinh tính mạng cũng không thể bán được với giá của đêm qua.
Dựa trên phán đoán này, những nghi vấn cứ lởn vởn trong đầu hắn lúc nào không hay.
Xuống lầu.
Vài chiếc Mercedes-Benz sedan màu đen yên lặng đậu bên đường. Sau khi tìm biển số, Vương Lực lên xe, điều khiến hắn kinh ngạc là trong xe không phải năm người mà là ba người.
Bốn mắt, Trương Diệu Tông và hắn.
Một ý nghĩ vụt qua trong đầu Vương Lực như tia chớp. Dường như hai người còn lại đã bị loại. Có thể ở lại trong xe là ba người đã trả lời câu hỏi ngày hôm qua.
Hai người còn lại cũng là người thông minh. Bọn hắn nhìn nhau, không nói chuyện, bầu không khí trong xe rất yên tĩnh.
Dù là lần đầu tiên được ngồi trên loại xe sang trọng nhưng ai cũng mất đi sự tò mò thường ngày vì quá hồi hộp.
…
Lộ trình không xa.
Bốn mươi phút sau, một tượng Phật lớn với tay phải giơ lên và tay trái buông xuống dưới chân đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Cho dù đám lưu manh rất ít xuất hiện ở đây cũng biết nơi này là nơi nào.
Cảng thành, núi Đại Tự, Thiên Đàn Đại Phật.
Có lẽ bởi vì sáng sớm, người đi đường và khách du lịch không nhiều. Lúc này Vương Lực phát hiện trong đoàn xe có tới mười bảy tám thiếu niên xuống xe, trong đó có hắn.
Rõ ràng đây đều là những ứng cử viên được chọn.
Hai trăm sáu mươi bậc thang đá leo lên không khó. Có lẽ biểu cảm của nam nhân Hòa Ký đi cùng quá lạnh lùng, đám thiếu niên cũng thức thời duy trì trật tự.
Có những thứ nhìn từ xa thì bình thường, nhưng khi đến gần, ngươi sẽ thấy sự uy nghiêm và nguy nga của nó.
Thiên Đàn Đại Phật chính là như vậy.
Khi một đoàn người bước đến chân tượng Phật cao ba mươi bốn mét này, nhiều người không khỏi nín thở.