“Người đã đến đông đủ chưa?”
Phi Cơ chắp tay, cung kính vái tượng Phật vài cái, cắm ba cây nhang dài rồi ung dung xoay người, ánh mắt sắc bén quét qua khuôn mặt non nớt của từng thiếu niên.
“Đủ rồi.”
Hung Nhân Kiệt bước lên nói nhỏ bên tai Phi Cơ: “Chúng ta đã canh giữ ngã tư rất chặt. Khi bọn hắn đi ra, xác định không có cớm đi theo.”
Phi Cơ gật đầu. Cả hai đều biết Tô Bình Nam rất coi trọng kế hoạch này, vì vậy có thể nói rằng bọn hắn đã nỗ lực rất nhiều, những gì bọn hắn muốn là sự hoàn hảo.
Vì thế, Phi Cơ luôn khiêm tốn thậm chí đã để cho Hòa Ký điều động rất nhiều nhân lực. Ở một số giao lộ dẫn đến Thiên Đàn Đại Phật được kiểm soát chặt chẽ.
Đứng ở đây nhìn xuống, mỗi một ngã tư đều được mấy người mặc vest đen canh gác nghiêm ngặt, đảm bảo trong khoảng thời gian này sẽ không có người ngoài quấy rầy.
Lâu lắm rồi mới có nhiều người được huy động như thế.
…
“Ta xuất thân là lưu manh An Phong, ta bắt đầu bán băng video từ năm mười bốn tuổi. Mười sáu tuổi, ta đã ra đường thu nợ với các ông chủ lớn, may mắn đi đến thời điểm này vẫn không bị người khác giết.”
Phi Cơ hôm nay khác hôm qua. Hắn mặc một chiếc áo gió màu đen khiến khí chất của hắn càng mạnh mẽ hơn. Hắn nhìn những thiếu niên đang đứng thành hàng, chậm rãi nói: “Ra ngoài lăn lộn chỉ vì vinh hoa phú quý mà liều mạng. Cho nên ta tin vào duyên phận. Đây là nguyên nhân ta mời các ngươi đến đây.”
Các thiếu niên chỉnh tề khom người.
“Phong thủy ở đây tốt nhất Cảng thành. Ta thích ở đây vì chỉ cần đứng trên cao là có thể nhìn ra xa.”
Phi Cơ khoát tay, ra hiệu cho những người này đứng lên, sau đó nói tiếp: “Hơn nữa bái Phật ta cũng bái Phật lớn nhất.”
Sự hung dữ của nam nhân dường như không bị kìm chế quá nhiều khi đứng trước mặt Phật.
“Giết người phóng hỏa thì đeo thắt lưng vàng, làm cầu sửa đường thì chết không còn xác. Sau những gì trải qua ngày hôm qua, ngươi hẳn đã hiểu ra chân lý này.”
Chiếc áo gió màu đen của Phi Cơ kêu phần phật trong gió.
“Gia cảnh của các ngươi trong sạch, chưa có tiền án tiền sự, hơn nữa các ngươi vẫn còn là sinh viên, đầu óc khá thông minh nên ta đã chọn một đường cho các ngươi đi.”
Phi Cơ nghiêm túc nói: “Nếu đã chọn thì không hối hận.”
Một hàng thiếu niên không ai mở miệng, nhưng ánh mắt của tất cả mọi người bao gồm Vương Lực đều trở nên kiên định. Bởi vì bọn hắn biết mình có cơ hội được chọn khó đến cỡ nào.
Nhìn những khuôn mặt non nớt, Phi Cơ chợt nhớ đến một câu đánh giá của lão đại Tô Bình Nam.
Ếch xanh bò lên giếng rồi sẽ không bao giờ trở xuống.
Đúng vậy, suy nghĩ của những người này sẽ không còn trở lại như lúc trước. Phi Cơ nhìn một vòng xung quanh, gật đầu hài lòng.
“Năm năm trước, vào một đêm mưa to, trong thôn Đại Tự ở Đồn Môn, trên người ta phải chịu mười ba nhát dao.”
Nam nhân nhếch miệng cười, đây là lần đầu tiên hắn lộ ra nụ cười: “Ông trời không thu ta là mệnh của ta. Có thể đứng trước mặt ta là mệnh của các ngươi.”
Biểu hiện của các thiếu niên lại càng nghiêm túc hơn.
“Bốn năm trước, ta có địa bàn đầu tiên ở Loan Tử.”
Phi Cơ nói tiếp: “Lối vào bãi đậu xe nhà hàng Hoàng Cung. Lúc đó A Kiệt đã đi theo ta. Anh em vào sinh ra tử của ta không ít. Chúng ta có hoài bão lớn, có kế hoạch chiến đấu vì tương lai.”
Nam nhân xòe bàn tay ra: “Kết quả thì sao? Khai trương một tháng, cảnh sát quét địa bàn của ta bốn mươi lăm lần, bình quân mỗi ngày một lần rưỡi.”
Phi Cơ nhe răng cười: “Trong vòng nửa năm, chúng ta chết tám anh em. Điều này làm cho ta hiểu được một đạo lý, giang hồ không phải chỉ dựa vào liều mạng mới có thể đi tiếp…”
“Trong số đó có sáu người bị bán tin tức trong tay nội ứng. Cho nên ta thề, nếu ta có tư cách nói chuyện, ta sẽ lấy răng đền răng, lấy máu trả máu.”
Sau đó, Vương Lực nghe thấy câu nói gây sốc nhất trong cuộc đời hắn: “Nếu cảnh sát có thể làm nội ứng trong Hòa Ký, vì sao ta không thể xếp nội ứng vào nội bộ bọn hắn chứ?”
Nam nhân nhìn từng người một, ánh mắt tà ác của hắn khiến phía sau Vương Lực phát lạnh: “Bởi vì thời gian các ngươi gia nhập Hòa Ký ngắn, không có tiền án tiền sự, gia thế trong sạch. Cho nên, các ngươi là lựa chọn tốt nhất.”
Vương Lực bừng tỉnh.
Một loạt các cuộc kiểm tra thực chất là vì mục đích gây sốc này. Trong suy nghĩ của Vương Lực, Phi Cơ trở nên đáng sợ lạ thường. Khó trách mọi người lại gọi hắn là người mạnh nhất, đáng kinh ngạc nhất trong lịch sử Hòa Ký từ trước đến nay.
Không có người thứ hai.
“Sau khi đi con đường này, với sự giúp đỡ của ta, các ngươi rất dễ thăng quan tiến chức. Hơn nữa, các ngươi còn có thể thoát ra khỏi con đường tìm kiếm vinh hoa phú quý bằng mạng sống của mình.”
Phi Cơ vỗ tay một cái. Một tên đàn em bên cạnh lập tức bưng đến một cái khay. Bên trên là những ly rượu trong suốt, mùi rượu thoang thoảng bốn phía.
Nam nhân cầm lấy một cái ly, mỉm cười nói: “Người ta nói Thiên Đàn Đại Phật linh nghiệm nhất. Cho nên ta tới đây chúc các ngươi thuận buồm xuôi gió, tương lai xán lạn!”
Mọi người lần lượt uống cạn. Đối mặt với gió lạnh trên đỉnh núi, Vương Lực chỉ cảm thấy trong lòng có một luồng nhiệt khí lan tràn. Cuộc sống của hắn đã bắt đầu thay đổi.