Ở thời đại này, Cảng thành xứng đáng là trung tâm tài chính của phương Đông. Chỉ cần có tiền, hầu như mọi thứ ở đây đều có thể mua được.
Tần Tử Khâm không thiếu tiền. Sự hào phóng của Tô Bình Nam khiến rất nhiều người làm việc lâu năm phải nghẹn họng. Có thể tưởng tượng được tài chính của Cẩm Tú nhiều đến cỡ nào.
Khó có lúc có được khoảng thời gian rảnh rỗi, Tần Tử Khâm bắt đầu mua sắm điên cuồng. Cho dù là vậy, nữ nhân vẫn không quên công việc thiết yếu của mình. Nàng vẫn luôn chú ý đến chính sách của chính phủ Cảng thành.
Nâng lãi suất cho vay liên ngân hàng.
Động thái này của cơ quan quản lý tiền tệ Cảng thành rất cay độc. Có vẻ như bọn hắn chỉ có thể thực hiện động thái này, nhưng động thái đó lập tức xoa dịu thị trường ngoại hối. Nhìn bề ngoài, dường như ngân sách quỹ Quantum Fund dẫn đầu trên thị trường ngoại hối có cảm giác Cảng thành không có cách nào đối phó.
Nhưng khứu giác tài chính của nữ nhân khiến nàng cảm thấy mọi thứ không đơn giản như vậy. Như Tô Bình Nam dự đoán, thị trường bất động sản và thị trường chứng khoán là huyết mạch của hệ thống tài chính chính phủ Cảng thành, nhưng không có chính sách phòng thủ nào cả.
“Nhất định sẽ xảy ra vấn đề.”
Nữ nhân mang theo túi lớn túi nhỏ xem tin tức tài chính trên tivi trong trung tâm mua sắm. Nàng nhìn đám chuyên gia lải nhải, vẻ mặt không khỏi hiện lên sự khinh thường.
Thời gian hẹn ăn tối với boss còn chưa đến một tiếng, nữ nhân không còn lưu luyến những bộ trang sức, quần áo hấp dẫn kia nữa, quyết định rời khỏi tòa nhà. Tần Tử Khâm thậm chí không phát hiện, trong số quần áo mà nàng mua sắm trong hai ngày qua, màu đen là nhiều nhất. Hơn nữa, nguyên nhân khiến nàng lựa chọn như vậy là bởi vì trong tiềm thức của nàng, hình như Tô Bình Nam rất thích màu đen.
Đôi khi nữ nhân thậm chí không biết mình đang nghĩ gì.
…
Mấy ngày qua Tô Bình Nam cực kỳ bận rộn.
Ngoại trừ tập trung vào kế hoạch nội ứng của Hòa Ký, hắn còn ra tay mua sắm những thứ mình thích.
Nhưng khác với Tần Tử Khâm, nam nhân vừa ra tay đã mua tòa nhà cao thứ sáu Cảng thành.
Khách sạn Hyatt do tập đoàn Lâm thị điều hành.
Hai mươi năm sau, tòa nhà này được xếp vào top mười tòa nhà cao nhất Cảng thành. Hiện tại, nó là một tòa nhà mang tính bước ngoặt rất xứng đáng trong năm nay.
Tô Bình Nam luôn thận trọng trong hành động của mình đã thực hiện công việc này với sự quyết đoán phi thường. Mặc dù tình hình tài chính của Cảng thành vô cùng sa sút, nhưng chi phí để mua được một tòa nhà mang tính bước ngoặt ở Cửu Long chắc chắn sẽ rất lớn.
Đối với Cẩm Tú mà nói, nó là tài sản tất yếu có chất lượng để đầu tư ở nước ngoài, còn là bước đầu tiên của Tô Bình Nam trong việc chuyển một phần tài sản của Cẩm Tú ra nước ngoài.
Nhưng thay vì chuyển giao tài sản, nam nhân có nhiều dự tính hơn.
Đại Lại tổng đã ra nước ngoài rồi, Tô Bình Nam chưa chắc không có cảm giác thỏ chết cáo buồn.
Một tập đoàn mấy chục tỷ như quân bài domino, chỉ cần một lực đẩy nhẹ là sẽ đổ ụp xuống.
Bởi vì tội lỗi ban đầu?
Nhảm nhí!
Theo suy nghĩ của Tô Bình Nam, chẳng qua Đại Lại tổng gặp xui đúng lúc mà thôi.
Tập đoàn Tiên Phong Trung Châu còn ác liệt hơn tập đoàn Viễn Hoa gấp mười lần. Những kẻ như linh cẩu đó đã kiếm được lợi nhuận đáng kinh ngạc từ ngành ngân hàng, nhưng tại sao bọn hắn vẫn bình an vô sự?
May mắn?
Không, là mạnh được yếu thua.
Đại Lại tổng xuất thân nghèo khó, mặc dù hắn không thể không từ bỏ căn cơ của mình vào phút cuối, nhưng dù sao căn cơ của hắn vẫn còn rất cạn.
Nhưng chỉ cạn với tập đoàn Tiên Phong của nhà họ Triệu ở Trung Châu mà thôi. Tô Bình Nam nghĩ rằng, Đại Lại tổng gần như đã đạt đến giới hạn của mạng lưới quan hệ mà hắn có thể quản lý.
Từ Phúc Châu đến Thịnh Kinh, một biển lợi ích được gửi đi cuối cùng đổi lấy một cuộc điện thoại chưa đến mười giây là phần thưởng lớn nhất mà những người kia nghĩ rằng bọn hắn đã trả?
Hiện tại, tập đoàn Cẩm Tú rất an toàn.
Nhưng về cơ bản thì không có huyết thống, ngươi sẽ không bao giờ là thành viên trong giới đỉnh cấp của Hạ quốc. Nhưng khi tập đoàn Cẩm Tú ngày càng lớn mạnh, tất nhiên sẽ liên quan đến càng nhiều người và vật ở mọi phương diện hơn, vì vậy phải ngày càng có kỷ luật hơn.
Thực hiện theo các quy tắc chính trị.
Nhưng Tô Bình Nam lại là một người có tính cách cực kỳ kiêu ngạo, làm sao hắn có thể chịu phục?
Cho nên, nam nhân phòng ngừa chu đáo. Hắn muốn bắt đầu từ con số không.
Vàng ngọc đầy nhà chẳng thể giữ được. Giàu sang mà kiêu căng sẽ tự chuốc tai họa. Thành công, thành danh rồi thì nên lui thân, ấy là đạo Trời.
Nam nhân hiểu rất rõ câu nói này.
Có lẽ bởi vì cuộc đời lang thang phiêu bạt ở kiếp trước, cho nên kiếp này Tô Bình Nam rất ít khi mua nhà.
Cho dù mua, phần lớn cũng chỉ dùng để đầu tư chứ rất ít khi ở. Trên thực tế, với đẳng cấp và sự giàu có của hắn, số lượng nhà ở sang trọng mà bản thân Tô Bình Nam sở hữu ít đến đáng thương.
Lần này Tô Bình Nam mua khách sạn Hyatt cũng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tin tức nhà họ Lâm bán tài sản chỉ được truyền đi trong một phạm vi nhỏ, không hề có sự phô trương.
Rebecca là người nhận được tin.
Tô Bình Nam lập tức động tâm. Chỉ cần qua khoảng thời gian này, tòa nhà sẽ trở thành tài sản tốt nhất.
Đây là cơ nghiệp trăm năm chân chính.
Nam nhân làm việc luôn cẩn thận. Hắn rất nhanh điều tra được nguyên nhân vì sao đối phương lại bán.
Loại tài sản này, chủ sở hữu sẽ không bán nó trừ khi gặp trở ngại khó khăn.