Nếu như trước khi Cao Tẫn Trung và Vương Lực bước vào tòa nhà Hyatt, có người hỏi ai là người lợi hại nhất, đáng sợ nhất trong suy nghĩ của bọn hắn.
Hai người sẽ không chút do dự nói ra một cái tên.
Phi Cơ.
Trong mắt bọn hắn, đầu đảng Phi Cơ của mình là một truyền kỳ chính hiệu, từ một côn đồ của băng đảng nhỏ có thể một đường leo lên chức vị đầu đảng Hòa Ký, một nhà độc đại ở Du Tiêm Vượng, làm cho bốn trăm nghìn lưu manh Hòa Ký không ai không phục. Lẽ nào như vậy vẫn chưa đủ lợi hại?
Nghe nói các đại gia đỉnh cấp gặp Phi Cơ cũng phải nể mặt mấy phần, có thể thấy Phi Cơ ca oai phong nhường nào.
Nửa tiếng sau khi bọn hắn bước vào tòa nhà, sự sùng bái ngưỡng mộ Phi Cơ tan thành mây khói.
Bởi vì bọn hắn đã gặp một nam nhân khác.
Một nam nhân không rõ tuổi tác, khí thế như núi. Nếu nói Phi Cơ là trăng sáng, thì nam nhân này giống như mặt trời.
Khiến người ta tâm phục khẩu phục.
Vương Lực bước vào tòa nhà Hyatt, vào thang máy đi lên sân thượng. Cảm giác đầu tiên trong lòng Vương Lực chỉ có một chữ.
Cao.
Tòa nhà này cao đến độ khiến lòng người hoảng hốt.
Nhất là khi đứng trên sân thượng vô tình nhìn xuống bên dưới, Vương Lực bị một cảm giác khó tả trước nay chưa từng có bao phủ toàn thân. Hắn vẫn luôn sống trong không gian nhỏ hẹp, ngẩng đầu chỉ thấy thấy tòa nhà cao ngợp trời, cảm giác áp lực và mất phương hướng khiến tâm trạng hơi đè nén. Nhưng sau khi quan sát ở góc độ này, hắn nhận thấy thì ra Cảng thành đẹp như vậy. Cảm giác cách xa sự ồn ào và tính toán thiệt hơn khiến hắn mê mẩn.
Cảnh tượng kế tiếp khiến hai thiếu niên kinh ngạc.
Đầu đảng Phi Cơ như đại thụ che trời lúc này cung kính khom người trước một nam nhân. Hai thiếu niên có khả năng quan sát kinh người phát hiện ra trên sân thượng có không dưới trăm người mặc áo thêu rồng Hạ quốc ở cổ giống như Phi Cơ.
Đây mới là bí mật chân chính của Hòa Ký ư?
Người này là ai?
Ô dù phía sau Hòa Ký? Hay là người nắm quyền thật sự của Hòa Ký?
Vô số nghi vấn lởn vởn trong đầu Vương Lực. Hắn không nhịn được liếc nhìn thiếu niên đi cùng mình, phát hiện trong mắt đối phương cũng đong đầy kinh ngạc và sợ hãi.
Bọn hắn được lựa chọn tất nhiên rất thông minh. Bọn hắn biết rõ một đạo lý.
Có một số việc biết quá nhiều cũng không tốt.
"Boss, ta đã đưa người tới."
Nói xong Phi Cơ không đứng dậy ngay, mà vẫn giữ nguyên tư thế, chờ đợi Tô Bình Nam sai bảo.
"Ta nhớ là ban đầu chọn ra bốn mươi ba người nhỉ?"
Tô Bình Nam xoay người nhìn hai thiếu niên đang luống cuống, xua tay ra hiệu cho Phi Cơ đứng dậy, sau đó nói tiếp: "Điều kiện sàng lọc rất hà khắc, có hai người là tốt rồi."
Rắn không đầu không được.
Trong kế hoạch nằm vùng của Tô Bình Nam, hắn dự định nâng đỡ hai người thượng vị, chỉ như vậy mới có thể phát huy tác dụng lớn nhất của nguồn lực này.
"Ngồi đi."
Sân thượng rất rộng rãi, được trải thảm xanh. Nhưng trên thảm chỉ có một chiếc bàn ăn kiểu Âu, trên đó đặt thức ăn và rượu phong phú khiến người ta thèm ăn.
Tần Tử Khâm lịch sự gật đầu với Rebecca và Phi Cơ, chủ động ngồi xuống.
Nàng không trông mong ông chủ hung hãn thô kệch của mình sẽ có hành động ga lăng gì, ví như kéo ghế cho phái nữ chẳng hạn. Đối tượng là Tô Bình Nam thì chuyện này thật khó tin.
Nhưng Tần Tử Khâm vẫn rất vui.
Bởi vì làm trong hệ thống tài chính nên bình thường nữ nhân gần như không qua lại với phái khác của Cẩm Tú, không hiểu nhiều về đối phương. Boss chịu cho nàng ra mắt chứng tỏ hắn không coi mình là người ngoài, như vậy là đủ rồi.
Mạch não của nữ nhân thường khá kỳ lạ.
Khi hai người Vương Lực đi đến, chân đã nhũn ra. Không nói những cái khác, hai người đã phát hiện ngay cả đầu đảng Phi Cơ cũng không có tư cách ngồi xuống.
Làm sao bọn hắn không kinh hãi cho được.
"Phi Cơ, ngươi cũng ngồi đi."
Tô Bình Nam vẫy tay với Phi Cơ và Rebecca bên cạnh: "Chúng ta là người một nhà, không cần quá chú ý quy củ."
Càng là người ít bày tỏ tình cảm, có đôi khi lời nói ra càng cảm động.
Một câu "người một nhà" của Tô Bình Nam khiến hai thuộc hạ độc ác nham hiểm, gian xảo như hồ ly đều mất kiểm soát. Nhất là Rebecca, hai mắt đã đỏ hoe.
Nam nhân nhìn Vương Lực: "Vương Lực, người thôn Hạ Vĩ quận Quan Đường. Ba có một quán bán thịt, mẹ làm giúp việc cho người ta và làm thuê cho quán McDonald's đúng không?"
"Đúng vậy."
Vương Lực ngồi rất dè dặt, chỉ đặt nửa mông, lưng thẳng tắp. Nghe Tô Bình Nam hỏi, hắn áp sát hai tay vào quần, trả lời thật to y như học sinh tiểu học.
Tô Bình Nam mỉm cười.
"Đừng căng thẳng. Ngươi có thể ngồi đây tất nhiên là có ưu điểm của ngươi. Lần này chỉ gặp mặt, mọi người làm quen với nhau mà thôi. Dù sao sau này chúng ta cũng là một đoàn thể, nói vòng nói vo không bằng thẳng thắn. Đây là nguyên nhân ta hẹn gặp các ngươi."
Nam nhân nói chuyện ấm áp như gió xuân, không hề trịch thượng.
"Đường đã chọn thì không thể hối hận. Các ngươi muốn biết gì, ta có thể nói hết cho các ngươi."
Tô Bình Nam vẫy tay ra hiệu cho Vương Lực ngồi xuống, cũng hỏi han tình hình của Cao Tẫn Trung, sau đó mới vào chủ đề chính: "Vương Lực, trong một năm nay ngươi thường nói một câu, đó là cho ngươi một triệu thì mạng cũng chẳng cần. Còn ngươi, Cao Tẫn Trung, ngươi khá tham lam. Ngươi cũng từng nói lời tương tự, nhưng là ba triệu."
Hai thiếu niên đưa mắt nhìn nhau, lúng túng gật đầu. Ra ngoài làm du côn, ai mà chả có dã tâm. Du côn mà không tham tiền mới là không bình thường, cho nên những lời này không có gì lạ.
"Các ngươi ra giá hơi thấp."
Tô Bình Nam lắc lư ly rượu vang: "Số tiền này xem như quà gặp mặt ta tặng các ngươi. Nhớ kỹ một điều: đây là tiền mua mạng, không chấp nhận trả lại."
Giọng điệu thoải mái, biểu cảm tươi cười, nhưng ánh mắt nam nhân cực kỳ tăm tối: "À đúng rồi, suýt thì quên tự giới thiệu. Ta là Tô Bình Nam, Tô Bình Nam tập đoàn Cẩm Tú."