Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 1710 - Chương 1710. Trả Giá

Chương 1710. Trả giá
Chương 1710. Trả giá

Nói thật là Vương Lực chưa từng nghe thấy cái tên tập đoàn Cẩm Tú và Tô Bình Nam.

Trên thế giới có hai loại người thông minh và ngu ngốc.

Kẻ ngu chỉ cảm thấy đối phương không nổi tiếng có lẽ là thực lực không đủ hoặc đối phương đang lừa mình. Loại người này tuyệt đối sẽ không giữ bình tĩnh trước, sau đó phán đoán một số tình huống mà mình phân tích ra được từ những chi tiết.

Mà Vương Lực và Cao Tẫn Trung có thể được tuyển chọn, bọn hắn tuyệt đối không phải kẻ ngu, ngược lại bọn hắn rất thông minh.

Vương Lực cố gắng làm cho bản thân bình tĩnh lại. Càng không có tiếng tăm thì càng cho lộ ra chỗ đáng sợ của đối phương.

Không có tiếng tăm?

Im hơi lặng tiếng khống chế Hòa Ký, chuyện này khó khăn nhường nào?

Thứ hai, trên sân thượng có không ít hán tử. Từ sự cẩn thận của những người này và quy tắc nghiêm ngặt có thể nhìn ra bọn hắn rất mạnh!

Xem ra tòa nhà này rất có thể là tài sản của Tô tiên sinh.

Ở thành phố của tư bản này, tài sản là nền móng của tất cả. Vị Tô tiên sinh này sở hữu tài sản lớn như vậy mà vẫn có thể núp sâu như thế, điều này càng cho thấy lai lịch sâu không lường được và nội tình không thể đo lường của đối phương.

"Cảm ơn Tô tiên sinh đã cất nhắc."

Hai người suy nghĩ miên man, nhưng biểu hiện không tệ. Bọn hắn lập tức đứng dậy, cung kính gọi Tô tiên sinh xem như chính thức chào hỏi.

"Các ngươi rất thông minh. Có ta nâng đỡ phía sau, tương lai các ngươi nhất định sẽ đứng trên tầng cao."

Tô Bình Nam không hề khiêm tốn, huống chi những lời hắn nói đều là sự thật. Ở Cảng thành Hòa Ký có nội tình cỡ nào chứ, nếu thật sự nâng đỡ hai thiếu niên này vào phát triển trong hệ thống cảnh sát thì bọn hắn có thể lập được công lao. Yếu tố duy nhất hạn chế bọn hắn là lý lịch và thời gian.

Hai thiếu niên kích động ra mặt.

"Ta thích đưa ra lời cảnh cáo trước."

Nhưng lời nói tiếp theo của nam nhân lại giội một gáo nước lạnh vào đầu hai thiếu niên đang mơ ước về tương lai: "Người xưa có câu đấu gạo nuôi ân, gánh gạo dưỡng thù. Có một số người cảm thấy bản thân đã đủ lông đủ cánh, không cam lòng làm một con rối. Hắn sẽ làm ra một vài chuyện ngu xuẩn nhưng lại tự cho là thông minh."

Nam nhân nhâm nhi rượu vang trong tay: "Đến lúc đó, ta hi vọng hai người các ngươi nhớ tới giao dịch ngày hôm nay các ngươi đã bỏ ra cái gì. Nếu làm trái giao dịch, ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi."

Mặc dù Tô Bình Nam không nổi giận, nhưng hắn đứng ở địa vị cao đã lâu, khí thế không giận tự uy khiến mọi người run rẩy.

"Hoàn cảnh thay đổi con người, có người thật sự giống một người tốt." Tô Bình Nam bưng ly rượu đứng dậy, đi tới mép sân thượng, nhìn đường phố sáng trưng bên dưới bằng ánh mắt khinh miệt, nói ra một đoạn khiến hai thiếu niên không hiểu lắm nhưng cả đời khó quên.

"Sau này, khi lương tâm, đạo đức, tinh thần trượng nghĩa, và cả cảm giác nhục nhã vì bị khống chế của các ngươi bộc phát, không thể đè nén được nữa, các ngươi hãy thẳng thắn tìm ta nói chuyện, như vậy ta sẽ cho các ngươi thêm một cơ hội lựa chọn."

Tô Bình Nam không tiếp tục đề tài này, hắn nhìn Tần Tử Khâm và đưa ra lời mời: "Vị trí này rất tuyệt, hãy ngắm nhìn Cảng thành thuộc về Cẩm Tú chúng ta."

Nói xong, nam nhân gật đầu với Phi Cơ.

Phi Cơ lấy điện thoại ra bấm gọi, chỉ nói hai chữ ngắn gọn: "Làm việc!"

Kẻ trí dùng mưu.

Năm đến tám năm tới, Tô Bình Nam sẽ đẩy hai chàng trai này vào đội ngũ đứng đầu hệ thống cảnh sát. Nhưng lòng người khó dò, hiện tại những thiếu niên này không thể nào hiểu được những dằn vặt nội tâm sau khi đạt tới vị trí nhất định. Vì vậy, Tô Bình Nam muốn phá hủy hoàn toàn lòng tự tôn của bọn hắn!

Nam nhân vĩnh viễn là một kiêu hùng hung ác, không chừa thủ đoạn.

Dạo này Lý Thương Đông vô cùng bận rộn, thậm chí bỏ bê người vợ đã mang thai sáu tháng.

Cảng thành có vô số băng đảng, đủ loại vụ việc xảy ra, lượng công việc nhiều gấp mười lần phòng điều tra thương mại. Hắn mới đến, cần chứng minh bản thân, cho nên chỉ có thể chịu đựng.

Hắn đang theo dõi một vụ án lớn.

Lần trước giao dịch với Hòa Ký, Phi Cơ không lừa hắn.

Đúng là cái tên Hoa Thiên biệt danh Tiểu Kế Hoan đã bí mật trở về Cảng thành, bắt đầu chiêu binh mãi mã. Hơn nữa, theo tin tức thu thập được, rõ ràng là lần này đối phương muốn làm một vụ lớn.

Đám dân liều mạng này hô hào khẩu hiệu "làm một mẻ, khoẻ cả đời", nhất thời khiến tổ trọng án sợ bóng sợ gió.

"Đông ca, khả năng phản trinh sát của tên Hoa Thiên này quá mạnh, chúng ta không đủ người, không thể theo sát tên này. Hay là sử dụng quan hệ nội ứng điều tra xem hang ổ của hắn ở đâu?"

Thấy Lý Thương Đông mặt ủ mày chau, cấp dưới A Thiên nêu ý kiến.

Lý Thương Đông cười khổ.

Thật ra muốn biết tin tức không khó, thậm chí Phi Cơ còn ám chỉ với hắn Hòa Ký biết nhiều chuyện liên quan đến Hoa Thiên. Nhưng khó ở chỗ đối phương còn muốn làm một giao dịch: "Ngươi nói cho ta biết kẻ nào tiết lộ tin tức về cảng Đồn Môn hoặc là tin tức về Thuyên Loan, ta đảm bảo ngươi làm chuyện gì cũng thuận lợi, thăng quan tiến chức suôn sẻ."

Lúc đó giọng điệu của Phi Cơ rất chân thành, nhưng Lý Thương Đông hận không thể đập nát nụ cười rạng rỡ của đối phương.

Hai tin tức mình nhận được đều là tin tức giả, vì thế còn dẫn tới mấy huynh đệ chỉ huy hành động phải trả giá.

Có thể nói là toàn bộ sự việc bị Hòa Ký đùa giỡn trong lòng bàn tay. Không chỉ vậy, Ủy ban Độc lập Chống Tham nhũng Hồng Kông còn nhận được khiếu nại của mấy công ty. Mấy huynh đệ không được thăng chức trong ba năm tới, còn bị xử phạt ghi vào hồ sơ, cái giá phải trả quá nhức nhối.

Tất nhiên là không thể tiếp tục giao dịch, khổ nỗi không thể nói ra, Lý Thương Đông chỉ có thể gượng cười đối diện với tất cả.

Hết chương 1710.
Bình Luận (0)
Comment