Chuông điện thoại đột ngột vang lên, nam nhân liếc nhìn đồng hồ chạy tích tắc trên tường, vẻ mặt căng thẳng.
Gọi điện thoại vào giờ này ắt không phải chuyện tốt gì.
"Hòa Ký có hành động lớn, ngươi làm việc kiểu gì thế?"
Tiếng quát như vịt đực của cấp trên Hoàng Khải Phát khiến Lý Thương Đông đinh tai nhức óc. Nam nhân buộc phải kéo ống nghe ra xa.
"Sao vậy?"
Lý Thương Đông kinh ngạc hỏi.
Nam nhân không biết rằng không chỉ Loan Tử, mà Thuyên Loan, Cửu Long, vịnh Causeway, Hồng Khám... điện thoại của những người phụ trách vang lên gần như cùng lúc.
Nội dung giống nhau.
"Hòa Ký có hành động lớn, mọi người lập tức đi điều tra xem rốt cuộc Hòa Ký muốn làm gì!"
…
Hoàng Khải Phát là hổ mặt cười được toàn hệ thống công nhận. Bình thường hắn không tùy tiện đắc tội người khác, lúc nào cũng cười ha ha. Có thể khiến hắn nổi trận lôi đình như vậy, việc Hòa Ký làm ra chắc chắn không nhỏ.
Sau khi cúp điện thoại, Lý Thương Đông chỉ tốn năm phút đã biết rõ ngọn nguồn.
Nam nhân hít sâu một hơi. Hèn chi đến cả Hoàng Khải Phát luôn giả dối, không trở mặt với người khác bao giờ cũng tức giận như vậy.
Phi Cơ điên rồi sao?
Không ngờ hắn lại huy động toàn bộ đả tử của Hòa Ký phô bày thực lực ở Cửu Long.
Thật ra trong nội bộ cảnh sát, bọn hắn đều mắt nhắm mắt mở với mấy chuyện phô bày thực lực này như một quy tắc ngầm.
Một phân khu có bao nhiêu nhân viên cảnh sát?
Cho dù những người này được trang bị quân phục và xe đột kích cũng không thể kiểm soát được tình hình. Vả lại, không đánh nhau thật thì cần gì phải hao người tốn của. Thường thì bọn hắn chỉ thông báo cho người cầm đầu băng đảng đừng quá trớn, giải tán sớm.
Nhưng lần này không giống, Phi Cơ điên thật rồi.
Mười hai băng đảng của Hòa Ký, gần tám nghìn đả tử xuất hiện ở Cửu Long. Bọn hắn muốn làm gì?
Điều khiến mọi người không tài nào hiểu nổi là đối phương không mang theo bất kỳ vũ khí nguy hiểm nào, hơn nữa các băng đảng khác không có bất kỳ hành động gì.
Tạo cho người ta cảm giác Phi Cơ chán quá hóa điên. Không giống những người khác quan tâm tới hành vi lần này Hòa Ký đột nhiên phô bày thực lực, Lý Thương Đông chú ý tới việc toàn hệ thống không nhận được bất kỳ tin tức gì, đám nội ứng mà bọn hắn bỏ ra số tiền lớn nuôi dưỡng đều im ắng lạ thường.
Sức khống chế của Phi Cơ đối với Hòa ký ngày càng mạnh.
Nam nhân lẩm bẩm một mình.
…
Chiều về Cảng thành, du khách người nội địa nhiều hơn. Dù sao bao nhiêu năm qua, việc truyền bá khuếch đại của văn hóa phim ảnh khiến rất nhiều người tràn ngập tò mò về thành phố này. Đây là nguyên nhân cả gia đình Vương Đại Hữu bỏ ra số tiền lớn để tới Cảng thành.
Mọi thứ đều mới lạ.
Từ sân vận động Hồng Khám đến con đường Tinh Quang, từ vịnh Causeway đến Tiêm Sa Chủy, từng phong cảnh trước đây chỉ xuất hiện trong phim khiến bọn hắn vô cùng hưng phấn.
Sau khi màn đêm buông xuống, Vương Đại Hữu đi du lịch cả một ngày không dẫn vợ và con trai đến nhà hàng đắt đỏ, mà nghe theo gợi ý của tài xế đến một quán ăn vỉa hè có lịch sử bốn mươi năm, đã truyền hai đời.
Văn hóa ẩm thực chân chính chỉ nằm ở đường phố, chứ không phải cửa hàng đắt tiền. Vương Đại Hữu có gia cảnh tốt cũng được xem là du khách hào phóng, lựa chọn của hắn rất chính xác.
Nhất là khi món ngon chính hiệu ở đây khiến vợ hắn khen hết lời, nam nhân cười đắc ý.
"Ba, liệu chúng ta có gặp nguy hiểm gì không?"
Con trai Vương Lộ vẫn còn chìm đắm trong văn hóa phim ảnh Cảng thành, tò mò nói: "Ta thấy trong phim rất nhiều người trong giang hồ Cảng thành đều ra ngoài vào buổi tối. Không biết ngoài đời có giống trong phim không."
Trong mắt thiếu niên tràn đầy tò mò và mong đợi. Lần này đi Cảng thành, Vương Lộ đã thu thập được không ít kiến thức, sau khi về trường có rất nhiều đề tài nói chuyện. Khỏi cần nói, sau khi trở về hắn nhất định sẽ trở thành người nổi bật nhất.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy chưa đủ, hắn muốn nhìn xem rốt cuộc băng đảng Cảng thành ra sao.
Thời buổi này ở nội địa không có phim điện ảnh gì đó, đa phần người bình thường chỉ tiếp xúc với phim ảnh Cảng thành thông qua băng ghi hình và đĩa CD, tất nhiên nội dung hạn chế gì đó cũng có.
Mà loại phim về băng đảng được giới trẻ yêu thích nhất và đu theo nhiều nhất. Ảnh tạp chí của Hạo Nam ca vịnh Causeway được dán ở đầu giường của vô số thiếu niên, tầm ảnh hưởng lớn đến độ mười mấy năm sau, bộ phim này bị rất nhiều nhà bình luận phim liệt vào một trong những khối u ác tính lớn nhất trong lĩnh vực phim ảnh đầu độc thanh thiếu niên.
"Phim ảnh tất nhiên là giả rồi, sao có thể xuất hiện ngoài đời chứ?"
Vương Đại Hữu bật cười vỗ vai con trai. Nhưng cảnh tượng tiếp theo khiến hắn ngây ra đó, những lời còn lại cũng nuốt vào bụng vì quá kinh ngạc.
Tiếng phanh xe chói tai vang lên không ngừng, thu hút sự chú ý của Vương Đại Hữu. Sau đó, hắn trông thấy từng người trẻ tuổi mặc sơ mi đen nhảy từ trên xe xuống, xếp thành năm hàng theo trật tự.
Xe càng lúc càng nhiều, chẳng mấy chốc bãi đậu xe đã kín chỗ. Hắn ước chừng có khoảng hơn năm mươi chiếc xe.
Dù vậy vẫn có xe đi vào.
Những người trẻ tuổi mặc sơ mi đen kia có dáng vẻ khác nhau, nhưng có chung một đặc điểm: gương mặt đậm chất giang hồ, ánh mắt điên cuồng dã tính.
Gia đình ba người sợ hãi, không dám ho he gì, cứ thế trơ mắt nhìn những người này trật tự đi theo mấy người ập vào đường phố.