Mông Thiên Dưỡng mỉm cười nói: "Dạo này Tô tổng làm ăn phát đạt, tài nguyên cuồn cuộn. Ta muốn tìm Tô tổng hợp tác, hưởng ké chút tài vận."
Tô Bình Nam nở nụ cười: "Ngươi nói đi!"
Chúc Đại Hanh tiếp lời: "Nghe nói mảnh đất xưởng mì Thiên Đô đang nằm trong tay Tô tổng, mọi người cùng nhau hợp tác phát tài nhé!"
Tô Bình Nam nhìn chằm chằm vào Chúc Đại Hanh bằng ánh mắt sắc như dao: "Hợp tác thế nào?"
Chúc Đại Hanh nói: "Đất bao nhiêu tiền, hiện tại cải tạo đầu tư bao nhiêu tiền, Tô tổng cứ ra giá đi, huynh đệ chúng ta sẽ nhập một nửa cổ phần, hai bên cùng khai thác, cùng phát tài."
"Ồ."
Tô Bình Nam hờ hững đáp lại với giọng điệu khinh bỉ: "Tham thật, không phải chỉ có các ngươi biết tin tức về tập đoàn sắt thép phương Bắc khổng lồ ấy đâu."
Hắn vừa dứt lời, Mông Thiên Dưỡng lập tức híp mắt lại. Có thể nói tin tức về tập đoàn sắt thép phương Bắc là tuyệt mật. Với mạng lưới quan hệ của Mông Thiên Dưỡng, hắn cũng chỉ tình cờ biết tin tức này, vậy mà một người không có căn cơ như Tô Bình Nam cũng biết?
Mông Thiên Dưỡng không nói gì, trong lòng bắt đầu đánh giá lại thực lực của Tô Bình Nam. Lẽ nào trong tài liệu còn bỏ sót điều gì? Đối phương thật sự chỉ là một nhân vật lớn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng sao?
Lời nói của Tô Bình Nam sắc bén như dao: "Chúc công tử đúng không, ngươi dám mở miệng đòi một nửa?"
"Có chuyện gì vậy?"
Mông Thiên Dưỡng lòng dạ thâm sâu, thấy bầu không khí trở nên lạnh lẽo, hắn giả ngu xen lời.
Tô Bình Nam lạnh lùng nói: "Tô mỗ xuất thân nghèo khó, đứng vững gót chân dựa vào thủ đoạn cay độc. Thời buổi này ấy à, ngươi không ác thì đến con mèo con chó cũng coi ngươi là dê béo, muốn đớp một phát."
Nói xong Tô Bình Nam xoay người, bình tĩnh nhìn Mông Thiên Dưỡng: "Nếu là lão hổ nhào đến thì thôi, nhưng thực tế lại là cáo mượn oai hùm. Giả sử Mông tổng gặp phải chuyện này, ngươi sẽ làm thế nào?"
Mông Thiên Dưỡng nhấp một ngụm trà: "Ta muốn nghe xem Tô tổng sẽ làm thế nào."
Tô Bình Nam hoàn toàn bộc lộ vẻ tàn nhẫn: "Hắn thò tay ra thì ta chặt tay hắn, dám há miệng thì nhổ sạch răng trong miệng hắn."
"Tô tổng rất tự tin, vậy ngươi ra giá đi."
Mông Thiên Dưỡng cất lời.
Tô Bình Nam biết đức hạnh của Mông Thiên Dưỡng, cũng nhớ lời đánh giá của chủ thuê về Mông Thiên Dưỡng ở kiếp trước. Tên này là bệnh AIDS, hễ dính phải là hết thuốc chữa, sao hắn có thể cho tên này gia nhập.
Tô Bình Nam lạnh lùng nói: "Cẩm Tú ăn mảnh quen rồi. Xin lỗi!"
Rốt cuộc Mông Thiên Dưỡng cũng lạnh mặt: "Không có đường thương lượng sao?"
Tô Bình Nam đứng dậy: "Không có đường thương lượng."
Cuộc gặp mặt ở Hải Thiên tan rã không vui.
Tô Bình Nam chẳng chào tạm biệt, xoay người đi luôn. Hắn đi vài bước, chợt quay lại nói với Chúc Đại Hanh: "Lần sau gặp mặt thì ăn mặc đúng lễ nghi một chút, ta rất không thích bộ đồ này của ngươi."
Đúng là hôm nay Chúc Đại Hanh ăn mặc tùy tiện, áo may ô rộng thùng thình, thậm chí còn đi dép lê. Nghe Tô Bình Nam nói vậy, sắc mặt hắn cực kỳ khó coi, chỉ nhìn Tô Bình Nam chòng chọc chứ không lên tiếng ngăn cản.
Cố Thanh Vân mấp máy môi muốn hòa giải, nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Hắn biết Tô Bình Nam cường thế, nhưng không ngờ lại cường thế đến mức này, khiến hắn nhất thời không biết phải nói gì.
Từ lúc nhìn thấy Mông Thiên Dưỡng, Tô Bình Nam đã biết là mình không có đường lui, nhưng hắn không hề sợ hãi. Hắn biết rõ tử huyệt mà đối phương tự cho rằng mình che giấu kỹ càng.
Oan gia ngõ hẹp, kẻ ác thắng.
Khi Tô Bình Nam đi tới cửa định mở cửa ra, Chúc Đại Hanh cất giọng âm u nói: "Lần sau gặp mặt, ngươi đừng quỳ xuống cầu xin ta là được!"
Tô Bình Nam dừng chân, chậm rãi ngoảnh đầu lại. Hắn đã nhớ ra tên béo tròn này là ai.
Trung khuyển số một của Mông Thiên Dưỡng. Sau này hai người xảy ra hàng loạt nội đấu, kết quả là Chúc Đại Hanh mất tích một cách bí ẩn trong tay người nhà, mà người ra tay chính là lão đại Mông Thiên Dưỡng của hắn!
"Một con chó mà thôi, chủ nhân chưa lên tiếng mà ngươi đã vội cái gì!"
Cố Thanh Vân vội vàng đứng dạy giảng hòa, chắp tay nói với hai bên: "Mọi người hòa khí sinh tài, có chuyện gì thì ngồi xuống từ từ nói, đừng tức giận như vậy!"
Sắc mặt Chúc Đại Hanh u ám, hiện giờ vây cánh của hắn đang dần cứng cáp, ghét nhất là có kẻ gọi hắn là chó. Hắn nghiến răng gằn ra mấy chữ: "Chó cũng cắn chết người đấy."
Tô Bình Nam vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, duỗi ngón tay chỉ vào Chúc Đại Hanh: "Mỗi người xuất thân trong hoàn cảnh khác nhau, ngươi không hiểu rõ về ta. Công ty của ta đang quay bộ phim ‘Người trong giang hồ’ ở Cảng thành, ta đã đọc kịch bản, trong đó có câu này ta muốn tặng ngươi."
Chúc Đại Hanh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn mặt Tô Bình Nam chằm chằm.
"Ra ngoài lăn lộn thì phải giữ chữ tín. Ta đã nói giết cả nhà ngươi thì nhất định sẽ giết cả nhà ngươi. Nếu ngươi dám thò tay động vào ta thì bốn huynh đệ Chúc Đại Tài, Chúc Đại Vận, Chúc Đại Hanh, Chúc Đại Thông các ngươi, cùng với cha mẹ, anh chị em, vợ con của các ngươi, không ai được chết tử tế!"
Tô Bình Nam biết tường tận cảnh ngộ của bốn huynh đệ Tài, Vận, Hanh, Thông trong bản tin ở kiếp trước, do đó hắn nhớ tên của bốn người này.