Chúc Đại Hanh sững sờ. Thời gian hắn đi theo Mông Thiên Dưỡng không ngắn, thuộc hạ cũng phát triển thành quy mô lớn, nhưng đây là lần đầu tiên hắn bị người ta dọa sợ.
Không chỉ Chúc Đại Hanh, mà Mông Thiên Dưỡng và Cố Thanh Vân cũng ngây người. Bởi vì ba người Mông Thiên Dưỡng, Chúc Đại Hanh và Cố Thanh Vân vẫn luôn bí mật tiến hành điều tra. Nói cách khác, lẽ ra Tô Bình Nam hoàn toàn không biết mới phải.
Thế thì tại sao Tô Bình Nam lại nắm rõ tình hình của Chúc Đại Hanh như vậy? Phải biết là ngoại trừ Chúc Đại Hanh ra mặt công khai, ba người còn lại đều không lộ diện, chỉ hỗ trợ trong công ty của Chúc Đại Hanh mà thôi.
Sau khi phân tích, Chúc Đại Hanh kết luận rằng Tô Bình Nam đã phát hiện ra mình điều tra hắn từ sớm, cho nên cũng điều tra tường tận về hai người bọn họ.
Nếu nói Chúc Đại Hanh không sợ là giả, mặc dù chuyện về Tô Bình Nam viết trong tư liệu đều được chứng minh là tin vịt, nhưng vì sao tất cả đều trùng hợp như vậy, không để lại bất kỳ dấu vết gì. Thâm tâm hắn không tin!
Thấy Chúc Đại Hanh tái mét mặt mày, Tô Bình Nam lạnh lùng nói tiếp: "Mà con người ta coi trọng nhất là chữ tín."
Lục Viễn đi đằng trước, hai người Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đi đằng sau, đoàn người cứ thế nghênh ngang rời đi.
Tô Bình Nam trở về xe, ngồi ở hàng ghế sau, lặng thinh không nói gì, hờ hững nhắm mắt nghỉ ngơi.
Người tối nay là kẻ địch nguy hiểm nhất của hắn từ lúc trọng sinh tới nay.
Vì thế, hắn cố ý tiết lộ chuyện nhà máy sắt thép phương Bắc và người Chúc gia, khiến cho đối phương không thăm dò được nông sâu, hòng tranh thủ thời gian.
Đỗ Cửu ngoảnh đầu nói: "Nam ca, ta mạng quèn, có cần ta..."
Hắn làm động tác cắt cổ.
"Hồ đồ!"
Tô Bình Nam nghiêm mặt, hiếm thấy mắng Đỗ Cửu một câu: "Nhớ là bây giờ chúng ta phải thay đổi cách làm, đừng tùy tiện vấy máu."
Trong phòng trà mang phong cách cổ xưa, khói bay lượn lờ, Mông Thiên Dưỡng và Chúc Đại Hanh cứ hút thuốc mãi, trên mặt bàn gỗ đỏ yêu dấu của Cố Thanh Vân đã đầy tàn thuốc.
Hai nguời đều bực bội.
Hiện giờ trong phòng trà chỉ có hai người bọn hắn, cho nên Mông Thiên Dưỡng thu lại dáng vẻ cười ha hả, nét mặt bình bĩnh, hoàn toàn không nhìn ra cảm xúc. Ngay cả Chúc Đại Hanh cũng không biết đại ca của mình đang nghĩ gì.
Mãi lâu sau Mông Thiên Dưỡng mới dập tắt điếu thuốc trong tay rồi lên tiếng: "Đại Hanh, ngươi thấy sao?"
Chúc Đại Hanh nói với vẻ mặt vô cảm: "Nếu Tô Bình Nam đã chuẩn bị trước, ta thấy chuyện không thành."
Mông Thiên Dưỡng ngẩng đầu, trong mắt lóe lên vẻ hung ác: "Không lẽ ngươi sợ rồi?"
Chúc Đại Hanh lắc đầu: "Mấy năm qua, không mười thì cũng có tám kẻ muốn giết cả nhà ta, chẳng phải ta vẫn sống nhăn răng đấy sao? Với địa vị của hắn bây giờ, muốn diệt cả nhà ta không dễ đâu."
Chúc Đại Hanh châm một điếu thuốc, đồng thời nói: "Ta lo lắng có người điều tra hay không. Chuyện nhà máy sắt thép phương Bắc, ngay cả lão đại ngươi cũng khó thăm dò, nhưng rất có thể là họ Tô kia còn biết sớm hơn ngươi. Hắn nghe ngóng chuyện của ta, vậy mà ta không phát hiện. Tên này tuyệt đối không đơn giản!"
Mông Thiên Dưỡng gật đầu tán thành: "Ngươi nói không sai, thế nên chúng ta phải tiếp tục điều tra, sau đó tùy cơ hành động."
Chúc Đại Hanh hỏi: "Hành động thế nào? Tập đoàn Cẩm Tú rất sạch sẽ, tài liệu trình bày rõ rành rành."
Hắn ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: "Về những vụ việc bị đồn đại khắp nơi, ta đã cố ý mời chuyên gia ở Thịnh Kinh đến, quả thật không có điểm đáng ngờ. Hoặc là hắn làm quá đẹp, hoặc là quả thật không phải hắn làm. Nói chung là chúng ta bó tay trên phương diện này."
Mông Thiên Dưỡng suy nghĩ chốc lát: "Khí tức ăn sâu bén rễ trên người hắn không che giấu được, chắc chắn là hắn có chuyện gì đó. Cứ theo dõi hắn trước đã."
Chúc Đại Hanh gật đầu.
Mông Thiên Dưỡng tiếp tục nói: "Các cụ có câu 'dụ rắn ra khỏi hang', chẳng phải hắn có bạn gái sao? Nào là tặng xe sang, nào là tặng biệt thự, xem ra cô bạn gái này rất quan trọng. Dọa nàng xem hắn có phản ứng gì."
Sau khi tiễn Mông Thiên Dưỡng, Chúc Đại Hanh đứng ở ven đường với vẻ mặt u ám. Hắn đã nói dối, thật ra hắn bị dọa sợ rồi. Từ giọng điệu cay độc và ánh mắt của Tô Bình Nam, hắn biết là đối phương tuyệt đối không nói đùa.
Mông Thiên Dưỡng bảo mình hù dọa bạn gái của Tô Bình Nam, mục đích là khích Tô Bình Nam ra tay với mình để Mông Thiên Dưỡng có cơ hội nắm được nhược điểm của Tô Bình Nam. Nói cách khác, mình là mồi câu cá.
Chúc Đại Hanh cười gằn. Cá bị câu, nhưng mồi cũng bị nuốt chửng, mấy chuyện kiểu này thiếu gì. Mông Thiên Dưỡng thật sự cho rằng mình là đồ ngu chắc?
Sáng sớm hôm sau, Tô Bình Nam ngồi trong phòng làm việc, nhíu mày nhìn một mảnh giấy đỏ hình vuông được một người lạ gửi tới.
Mảnh giấy này cắt từ tấm thiệp cưới thường gặp, mặt sau có hoa văn đồng tiền, bên trong có bốn chữ to "Tài Vận Hanh Thông".
Nội dung rất đơn giản, chỉ có ba chữ.
"Lý Lạc Nhiên."
Tô Bình Nam biết người gửi mảnh giấy này là Chúc Đại Hanh.
"Mới đó mà hai người đã cách lòng rồi sao?"
Tô Bình Nam hơi kinh ngạc. Hay là Chúc Đại Hanh bị mình dọa, có ý lùi bước?
"Gọi Lục Viễn đến đây."
Tô Bình Nam ra lệnh cho Văn Tiểu Địch, sau đó nghiêm túc gấp mảnh giấy vuông kia lại, cất vào trong túi.
"Nữ vệ sĩ rèn luyện thế nào rồi?"
Lục Viễn vừa vào phòng, Tô Bình Nam hỏi ngay.
Lục Viễn trả lời: "Khá ổn, nền móng rất tốt."
"Chọn ra mấy người ưu tú nhất rồi phái các nàng đến Thiên Đô bảo vệ một người."
Lục Viễn gật đầu: "Có cần ta đích thân dẫn người đi không? Bên kia hèn hạ thế?"
Tô Bình Nam bật cười: "Đối phương muốn dụ rắn ra khỏi hang mà thôi, ngươi đánh giá cao bọn hắn rồi."