Nhất định là đã xảy ra chuyện gì đó!
Văn Tiểu Địch lẳng lặng nhìn phòng làm việc đang đóng chặt của Tô Bình Nam. Nàng đã đổi cà phê bốn lần, hễ cà phê nguội là nàng lại đổ đi, sau đó pha một cốc khác. Khi Tô Bình Nam muốn uống, một cốc cà phê vừa độ lập tức xuất hiện trước mặt hắn.
Từ trước tới giờ Văn Tiểu Địch chưa từng nhìn thấy nhiều người trở về cùng lúc như vậy. Tô Văn Văn, Dương Thiên Lý, Quách Quang Diệu, Tiểu Trang... từng nhân viên cốt cán của tập đoàn lần lượt vào phòng, sau đó im lặng đi ra ngoài, dẫn theo người của mình lập tức rời đi.
Tô Bình Nam đập tay trái xuống bàn, nhìn Tô Văn Văn đã trưởng thành hơn không ít, nghiêm nghị nói: "Ta có việc này cần ngươi làm, và cũng chỉ mình ngươi có thể giải quyết."
Tô Văn Văn là huynh đệ lớn lên bên Tô Bình Nam từ nhỏ, tác phong làm việc giống Tô Bình Nam nhất. Trải qua mấy năm rèn luyện, càng ngày hắn càng có phong phạm của đại tướng.
Tô Bình Nam đưa cho Tô Văn Văn một mảnh giấy rồi lẳng lặng hút thuốc, lặng thinh không nói gì.
Tô Văn Văn đọc rất chậm, rất kỹ, khắc ghi từng câu từng chữ trong lòng. Sau đó hắn gật đầu, thong thả xé nhỏ mảnh giấy, nhai từng chút một rồi nuốt vào bụng.
Tô Bình Nam bật cười: "Có máy cắt giấy mà."
Tô Văn Văn lắc đầu: "Thế này thì mảnh vụn sẽ ở trong bụng ta. Ta đi đây."
Tô Bình Nam gật đầu: "Phải cẩn thận đấy!"
Văn Tiểu Địch chờ mãi, cuối cùng ngủ thiếp đi. Nàng giật mình tỉnh dậy, ngẩng đầu lên thì thấy Tô Bình Nam đang lẳng lặng nhìn mình.
"Cho ngươi tan làm sớm cơ mà, sao ngươi chưa về?"
Văn Tiểu Địch nở nụ cười đáng yêu: "Ta sợ có việc thì không đến kịp."
"Sự việc rất khó giải quyết sao?"
Văn Tiểu Địch tiếp tục hỏi.
Tô Bình Nam lắc đầu: "Không sao, trắc trở tí thôi. Ngươi đói chưa?"
Văn Tiểu Địch đang định lắc đầu thì bụng sôi ùng ục, mặt lập tức bỏ bừng.
Tô Bình Nam cười to: "Cẩm Tú Sơn Trang mới mời về một đầu bếp, nghe nói là truyền nhân gì đó. Ta dẫn ngươi đi nếm thử."
Văn Tiểu Địch không biết mình lấy đâu ra lá gan, lắc đầu nói: "Ta biết một quán ăn cực kỳ ngon, hay là ta dẫn ngươi đi?"
Nàng nói xong, nhìn Tô Bình Nam với vẻ mặt tràn đầy mong đợi.
Tô Bình Nam ngẫm nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được, Cẩm Tú Sơn Trang nhiều người phức tạp, ta lười xã giao."
Quán nướng Chốn Xưa.
"Thật ra món sò hoa xào cay mới là chiêu bài thật sự của nhà hàng."
Văn Tiểu Địch vui vẻ tựa một chú chim nhỏ, ân cần dùng khăn giấy cẩn thận lau ghế một lượt rồi mới cho Tô Bình Nam ngồi xuống. Sau đó, nàng lại tỉ mỉ lau bát đũa một lần rồi mới đặt trước mặt Tô Bình Nam.
Tô Bình Nam mỉm cười: "Không cần phiền phức như vậy, ta cũng lớn lên trong khó khăn."
Văn Tiểu Địch cười duyên, nửa thật nửa giả nói: "Nhưng ta thích thế!"
Chốn Xưa vẫn đắt khách như mọi khi, cách hai người mấy bàn có mấy chục nam sinh gân cổ hò hét, hăng hái uống rượu. Cao thủ tán gái tối hôm nọ cũng ở trong đó.
Người đi cùng huých khuỷu tay chạm vào cao thủ tán gái, nhỏ giọng thì thầm: "Nhìn kìa, cô nàng tối hôm đó!"
Cao thủ tán gái giơ chai bia, ngoảnh đầu nhìn lại, tức thì trợn tròn mắt. Không ngờ nữ hài xinh đẹp vô song, lạnh lùng kiêu ngạo tối hôm ấy lại có ngày ân cần như nha hoàn.
"Đừng nhìn nữa, nàng không dễ chọc đâu."
Cao thủ tán gái vẫn còn sợ hãi.
"Biết rồi, ta chỉ tò mò tiểu tử kia làm gì thôi. Hắn hạnh phúc ghê!" Tên này cũng là người chứng kiến sự việc tối hôm đó, đương nhiên hắn biết Văn Tiểu Địch không dễ chọc, chỉ tò mò nhìn mà thôi.
"Sao vậy?"
Một thanh niên ngồi bàn đó lên tiếng, vẻ mặt không vui. Lúc nãy hắn đề nghị mọi người cùng nâng ly, vậy mà hai người này cứ thì thà thì thầm suốt.
"Trường Phát ca, không có gì."
Bữa cơm này là cao thủ tán gái mời khách, tất nhiên nhân vật chính là biểu ca Lâm Trường Phát của hắn.
Bữa cơm này không liên quan gì đến tối hôm đó, mà là bữa cơm cảm ơn Lâm Trường Phát tìm đơn vị thực tập cho hắn.
"Không có gì thì uống rượu đi, phiền ghê!"
Gần đây Lâm Trường Phát đánh bài ở phòng game bên cạnh làng đại học, thường xuyên qua đó chiếu cố việc làm ăn, cho nên qua lại thân thiết với biểu đệ này. Dạo này hắn lăn lộn ở Thiên Đô không tệ, xem như có chút danh tiếng. Do đó hắn càng thêm vênh váo trước mặt mấy sinh viên đại học, nói năng phách lối có thể hù chết người.
Lâm Trường Phát không biết trận xung đột tối hôm đó. Nhóm người cao thủ tán gái bị Tiểu Trang áp chế chịu thua, bản thân cũng chỉ là sinh viên đại học, đa số đều ôm tâm lý thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện nên không tìm Lâm Trường Phát mách lẻo.
"Hút cái này đi, hàng Anh quốc đấy. Hôm nọ ta giúp lão Hổ làm chút việc, được tặng một cây."
Trên bàn không có thuốc lá, cao thủ tán gái đang định đứng dậy thì Lâm Trường Phát tiện tay quẳng một gói thuốc lên bàn, trên bao bì tinh xảo viết đầy chữ tiếng Anh. Đồng thời, hắn ném chìa khóa xe cho tên mắt to đi cùng mình: "Đi lấy thuốc lá trên xe vào đây, phát cho các huynh đệ mỗi người một bao."
Tên mắt to gật đầu, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Bạn của cao thủ tán gái cảm thấy Lâm Trường Phát rất có phong phạm, gương mặt ngạo nghễ của Tiểu Trang tối hôm đó lại hiện ra trong đầu: "Ta không biết Trường Phát gì hết, không phục thì bảo hắn ngày mai đến tìm ta. Ta là Tiểu Trang, Tiểu Trang của Cẩm Tú."
"Trường Phát ca, ngươi có biết Tiểu Trang không?"
Hắn để lại đường lui, không kể chuyện tối hôm đó.