"Tiểu Trang?"
Lâm Trường Phát nghiêm túc suy nghĩ. Hắn quen gần hết tay chơi ở quanh đây, nhưng nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Xì, không biết, chắc là tên côn đồ tép riu vô danh nào đó. Sao thế?"
Cao thủ và bạn của hắn không tin, tối hôm đó khí thế của Tiểu Trang không giống giả vờ. Hai người nhìn nhau, thức thời không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nâng ly: "Nghe người khác nói, thấy tò mò nên hỏi Trường Phát ca ấy mà."
Lâm Trường Phát thích nói hươu nói vượn, nhưng phải kẻ ngu. Sắc mặt hắn chợt lạnh lùng: "Sao nào, coi thường biểu ca của ngươi hả?"
Cao thủ tán gái chỉ muốn giết quách thằng bạn, đang ăn cơm yên lành lại đi nói mấy chuyện này làm gì! Hắn đành phải nhăn nhó kể lại đầu đuôi ngọn ngành.
Lâm Trường Phát hoàn toàn rũ bỏ dáng vẻ tươi cười lúc đầu, chỉ ậm ừ gật đầu. Khi nghe đến đoạn biểu đệ báo tên mình song đối phương không có phản ứng gì, hắn mới lạnh lùng hừ mũi...
"Nhát cáy!"
Lâm Trường Phát đang mắng dở bỗng ngây ra, đúng lúc cao thủ tán gái nói xong lời tự giới thiệu của Tiểu Trang.
"Hắn nói hắn tên là Tiểu Trang sao?"
Mặt Lâm Trường Phát biến sắc.
"Đúng vậy."
Lâm Trường Phát chưa hết hi vọng, tiếp tục gặng hỏi: "Tiểu Trang của Cẩm Tú?"
"Ừ."
Cao thủ tán gái thành thật trả lời.
Bộp! Chắc là Lâm Trường Phát uống say, hoặc là không ngồi vững, hậu quả là ngã lăn khỏi ghế.
"Mẹ kiếp, ngươi muốn chết cũng đừng kéo lão tử theo cùng."
Lâm Trường Phát đứng dậy, thẳng tay tát biểu đệ một phát, vẻ mặt rất đáng sợ, đâu còn dáng vẻ hào hứng như lúc nãy.
Ừm, mấy sinh viên ở đây đều biết vừa rồi không phải vị này không ngồi vững, mà là sợ hãi.
Lâm Trường Phát thở hổn hển, chửi thề vài câu, sau đó dần bình tĩnh lại. Hắn thầm mắng trong lòng, Trang Tử Cường của Cẩm Tú chính là Trang Tử Cường, tên thường gọi là Tiểu Trang gì đó. Nhưng Trang Tử Cường không đến tìm mình chứng tỏ sự việc đã qua.
Lâm Trường Phát yên lòng, miễn cưỡng nở nụ cười với biểu đệ còn đang ngây người: "Ngươi hãy nhớ kỹ cái tát này, đó là vì tốt cho ngươi. Không thể chọc vào những người đó. May mà ngươi không nói xằng nói bậy với nữ hài kia, không thì đến ông trời cũng chẳng cứu nổi ngươi."
Nỗi sợ hãi nối tiếp nhau kéo tới, cao thủ che mặt bằng một tay, tay kia chầm chậm chỉ vào vị trí cách đó không xa: "Trường Phát ca, nữ hài kia hiện đang ở đó, ta có cần đến xin lỗi lần nữa không?"
Mãi lâu sau hắn vẫn chưa nghe thấy Trường Phát ca trả lời, không nhịn được quay đầu nhìn, tức thì trông thấy Trường Phát ca tái mét mặt mày, thậm chí còn lắp bắp lẩm bẩm một mình: "Tiểu Hồng Bào?"
"Ừm, đúng là hương vị khá ngon."
Văn Tiểu Địch nghe thấy lời khen của Tô Bình Nam, mắt híp lại thành hình trăng khuyết.
"Ngươi nói xem hồi bé ngươi có dáng vẻ gì?"
Văn Tiểu Địch vô cùng tò mò về Tô Bình Nam, không biết hoàn cảnh nào mới đắp nặn nên con người như hắn.
Tô Bình Nam lắc đầu, ký ức hồi bé quá xa xôi, có lẽ ký ức duy nhất hãy còn như mới là bị đói.
"Không có gì."
Văn Tiểu Địch thầm lẩm bẩm một câu. Chắc là đang ở trong môi trường quen thuộc nên nàng dần thả lỏng, không còn dè dặt như lúc làm việc.
"Ta nhớ là hồi bé ngày nào lão đầu tử cũng đánh ta, bắt ta học võ. Hắn nói ta giống hắn nhất, trời sinh mệnh thổ phỉ, không có sức khỏe tốt thì không sống lâu."
Tô Bình Nam bất ngờ lên tiếng, khiến Văn Tiểu Địch hơi kinh ngạc.
Trong ấn tượng của nàng, nam nhân này chưa bao giờ nói về bản thân, vĩnh viễn đều tỏ ra bình tĩnh lạnh nhạt. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy hắn nói về quá khứ của mình.
"Còn gì nữa không?"
Văn Tiểu Địch hưng phấn rót cho Tô Bình Nam một cốc bia, chờ mong nhìn Tô Bình Nam nói tiếp.
"Còn nữa hả? Kiếm ăn thôi."
Tô Bình Nam nở nụ cười, không muốn nói thêm, làm Văn Tiểu Địch tức giận nhìn hắn thật lâu.
"Muộn rồi, ta đưa ngươi về."
Tô Bình Nam mỉm cười đứng dậy, âm thầm liếc nhìn chỗ Lâm Trường Phát. Hắn loáng thoáng cảm thấy bên kia có người vẫn luôn theo dõi mình. Khoảng thời gian này là thời kỳ đặc biệt, Tô Bình Nam rất cẩn thận, quyết định đưa Văn Tiểu Địch về trước.
"Được."
Văn Tiểu Địch ngoan ngoãn đáp lời. Mặc dù nàng vẫn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nghe lời đứng dậy, rảo bước đi thanh toán.
Hôm nay Tô Bình Nam kể cho nàng nghe chuyện hồi bé, cho dù chỉ nói một câu, nhưng nàng vẫn thầm vui vẻ. Vả lại thời gian Văn Tiểu Địch đi theo Tô Bình Nam không ngắn, sao có thể không nhìn ra Tô Bình Nam hơi khác thường, hình như hắn đang đề phòng thứ gì đó. Nàng lại liên tưởng đến thế trận hôm nay, lập tức ngoan ngoãn nghe lời.
Lúc tạm biệt, Văn Tiểu Địch nhìn Tô Bình Nam chìm trong bóng tối, bỗng dưng cảm thấy hắn rất cô đơn. Không biết nàng lấy đâu ra dũng khí, đột nhiên ôm chầm lấy Tô Bình Nam rồi mới xoay người chạy vào hành lang. Văn Tiểu Địch cảm thấy tim đập dồn dập, bật cười khúc khích.
Tô Bình Nam lắc đầu, chẳng biết nữ hài tử này đang nghĩ gì nữa. Hắn xoay người lại, sắc mặt lập tức lạnh lùng, nói với Đỗ Cửu: "Quay lại quán cơm lúc nãy. Có người vẫn luôn theo dõi ta, ta nghi ngờ có liên quan đến Mông Thiên Dưỡng."