Sau khi Lâm Trường Phát thốt ra mấy chữ "Tiểu Hồng Bào", cao thủ và những người ngồi đây đều phát hiện hắn trở nên mất tự nhiên.
Không khoe khoang khoác lác nữa, rượu cũng chẳng uống nữa, tiếng nói chuyện cũng nhỏ lại, cứ liếc mắt nhìn về phía một nam một nữ kia, dường như đang sợ ai đó phát hiện ra.
Đến khi nữ hài hôm đó và nam nhân kia lên xe rời đi, Lâm Trường Phát mới trở lại bình thường. Hắn biết lúc nãy mọi người đều chú ý tới biểu hiện của mình. Lâm Trường Phát cầm chai rượu lên, uống một hơi cạn sạch rồi mới cười gượng nói: "Các ngươi vẫn còn nhỏ, không biết người lúc nãy là ai."
Vừa rồi đức hạnh của tên mắt to chẳng khá hơn đại ca mình là bao, ít nhiều gì cũng cảm thấy mất mặt. Nghe Lâm Trường Phát nói vậy, hắn lập tức gật đầu: "Đúng thế!"
Mấy sinh viên đại học vô cùng tò mò, nhao nhao mời rượu, muốn Trường Phát ca kể chuyện.
Lâm Trường Phát uống cạn mấy cốc bia. Thấy Tô Bình Nam đã đi xa, hắn nhỏ giọng nói: "Hôm nay vận khí của các ngươi không tệ, được gặp Tiểu Hồng Bào."
"Tiểu Hồng Bào?"
Đám cao thủ lộ vẻ nghi hoặc. Bình thường bọn hắn chỉ sống trong tháp ngà, trước giờ chưa từng nghe thấy cái tên này.
"Đúng vậy, hắn còn một cái tên phong cách hơn: ông vua thế giới ngầm."
Cách diễn đạt như kể chuyện của Lâm Trường Phát đã khơi gợi hứng thú của tất cả mọi người, ngay cả anh chàng phục vụ mang rượu lên cũng ở lì không đi, định nghe cho hết.
"Các ngươi không đủ đẳng cấp, khi nào lăn lộn đến địa vị tàm tạm như ta thì có thể tiếp xúc với những chuyện bên lề của người kia."
Lúc này Trường Phát ca vẫn không quên dát vàng lên mặt mình.
Mọi người càng nghe hắn nói càng thấy mơ hồ, nhất thời ai nấy đều yên tĩnh.
"Có biết lão tam đầu đinh không?"
Lâm Trường Phát rất có thiên phú kể chuyện, kể từng tí từng tí rất thú vị. Mọi người gật đầu. Lão tam đầu đinh là côn đồ khét tiếng nhất khu làng đại học, đương nhiên mọi người đều biết.
"Trước kia hắn là Mạc Tang, đại đồ đệ của lão bá đầu ở nhà ga Thiên Đô. Các ngươi có biết tại sao hắn lại đến vùng này không?"
Mọi người hào hứng lắng nghe, diễn thật tốt vai phụ, tức khắc đồng thanh hỏi: "Tại sao?"
"Bởi vì một câu nói của Tiểu Hồng Bào."
Lâm Trường Phát diễn vai Tô Bình Nam, giọng điệu cũng thay đổi: "Người của Mạc Tang cút khỏi nhà ga."
Nếu không phải Lâm Trường Phát vừa mới đọc hết mấy cuốn tiểu thuyết của Cổ Long, chưa chắc hắn có thể bịa hết câu chuyện này. Hắn phát huy trí tưởng tượng, kết hợp với hàng loạt yếu tố hành động, kinh dị, huyền nghi... kể lại cuộc chiến giữa lão bá đầu và Tô Bình Nam. Sau khi hắn kể xong, ai nấy đều sững sờ...
Mãi lâu sau, cao thủ tán gái mới lắp bắp lên tiếng: "Lố quá đấy đại ca!"
Mọi người đồng cảm, gật đầu tán thành. Lâm Trường Phát uống cạn cốc bia, vân đạm phong khinh lắc đầu: "Các ngươi không thể tưởng tượng được đân xã hội đẳng cấp chân chính đâu."
Cao thủ và nhóm bạn liên tưởng đến khí chất của Tiểu Trang hôm ấy, đồng loạt gật đầu.
"Ta có trách nhiệm nói cho các ngươi biết, hắn bịa đó."
Lúc này, một câu nói vang lên bên tai mọi người.
Lâm Trường Phát lập tức nổi giận, ngẩng phắt đầu gào lên: "Ngươi thì biết cái... Á, Hồng Bào ca."
Tô Bình Nam lẳng lặng đứng cách đó không xa, bình tĩnh nhìn một bàn đầy người. Phía sau là Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đang cố nhịn cười.
Tô Bình Nam mới trở lại được một lúc. Hắn cứ tưởng đối phương là người của Mông Thiên Dưỡng, kết quả là quan sát một lúc lâu mới biết mình đã hiểu lầm, chỉ là một tên côn đồ biết mình và thích ba hoa chích chòe mà thôi.
Ban đầu hắn định lặng lẽ rời đi, nhưng phải nói là Lâm Trường Phát bịa chuyện rất giỏi, rất đặc sắc, Tô Bình Nam nghe xong mới lên tiếng cắt ngang.
Mọi người sững sờ, giống như ngươi đang nghe chuyện ma ngon lành, đột nhiên con ma kia chạy đến nói với ngươi là không phải vậy. Nhất thời người nào người nấy đều sợ hết hồn.
Lâm Trường Phát càng sợ hơn, chân bỗng nhũn cả ra, không đứng dậy nổi.
Tô Bình Nam xua tay. Hắn không tức giận, ngược lại còn thoải mái hơn nhiều.
Hắn chỉ ly rượu trên bàn. Đỗ Cửu hiểu ý, lập tức đi tìm một chiếc ly rỗng rồi rót đầy.
Tô Bình Nam nhìn Lâm Trường Phát đang run rẩy, chỉ vào chiếc ly trước mặt hắn.
Đỗ Cửu hớn hở vỗ vai Lâm Trường Phát, cũng rót đầy ly.
"Nghe rất thú vị, có điều bịa lố quá. Lần sau đừng nói hươu nói vượn."
Sau khi nói xong, Tô Bình Nam cụng ly rồi uống một hơi cạn sạch.
Lâm Trường Phát nhìn nhóm người Tô Bình Nam lên xe rời đi, giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Thấy mọi người vẫn còn sững sờ, hắn thở phào nhẹ nhõm.
Tầm mắt bỗng dừng ở ly rượu đầy ắp của mình, Lâm Trường Phát bất chợt bưng ly uống từng ngụm to.
Rất nhiều năm về sau, một đám lão nhân Thiên Đô nhớ lại những năm tháng ấy, Lâm Trường Phát sẽ hờ hững nói: "Các ngươi có cừ hơn nữa cũng có cừ bằng lão tử không? Đỗ Cửu tự tay rót rượu cho lão tử, Tiểu Hồng Bào cụng ly với lão tử. Lúc đó các ngươi là cái thá gì!"
Mọi người nghẹn họng không nói nên lời. Lâm Trường Phát cừ như thế, hắn đã chém gió suốt cả đời.
Phía Mông Thiên Dưỡng chưa có động tĩnh gì, tập đoàn Cẩm Tú đã hành động trước!
Hà Minh Kiên - phó tổng giám đốc điều hành tập đoàn Cẩm Tú rầm rộ tham gia hội nghị nào đó, tuyên bố: tập đoàn Cẩm Tú quyên tặng hệ thống Lục Phiến Môn ba trăm chiếc xe việt dã để nhân dân Thiên Đô có cuộc sống tốt đẹp hơn, an toàn hơn.