Trùng Sinh Chi Kiêu Hùng Quật Khởi (Dịch)

Chương 177 - Chương 177: Ta Tin Tưởng Năng Lực Chuyên Nghiệp Của Ngươi

Chương 177: Ta tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của ngươi Chương 177: Ta tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của ngươi

Quả thật kinh phí của các ban ngành liên quan rất eo hẹp, hành động này của tập đoàn Cẩm Tú đã làm tăng độ hảo cảm của cả hệ thống đối với tập đoàn.

Chưa hết, tiếp đó Tô Bình Nam còn tuyên bố sẽ xây dựng một trăm sáu mươi trạm nghỉ ở Thiên Đô, dành cho nhân viên quét đường nghỉ ngơi hàng ngày; ngoài ra còn xây dựng hai viện dưỡng lão cao cấp, đồng thời tăng tiền đầu tư cho viện dưỡng lão ở Ô thành và huyện Trường Dương.

Mông Thiên Dưỡng quan sát hàng loạt hành động của Cẩm Tú, nhíu chặt lông mày. Hắn thừa biết Tô Bình Nam đang đắp nặn hình tượng hoàn mỹ của Cẩm Tú ở Thiên Đô.

Vỗn dĩ tại buổi đấu giá, tập đoàn Cẩm Tú đã tạo ảnh hưởng tích cực tới chính phủ. Bây giờ lại thêm một loạt hành động này, nội tâm rất nhiều người sẽ bất giác nghiêng về phía tập đoàn Cẩm Tú.

Mạng lưới quan hệ của Mông Thiên Dưỡng không nằm ở Thiên Đô, cho nên hắn không thể không tìm đến Cố Thanh Vân. Cố Thanh Vân không phối hợp với một loạt hành động của Cẩm Tú, chặn đứng ý tưởng giở thủ đoạn của Mông Thiên Dưỡng.

Tô Bình Nam lặng lẽ đến Cảng thành, hẹn gặp Hoắc Nghị.

Điểm hẹn là một nhà hàng trên núi do Hoắc Nghị chọn.

Tô Bình Nam ngồi trên chiếc xe Mercedes-Benz S320 của ngân hàng quốc tế Cẩm Tú. Lục Viễn là người đầu tiên xuống xe, quan sát một vòng rồi mới mở cửa xe.

Lần này Tô Bình Nam đến Cảng thành với mục đích quan trọng nhất là di dời một phần tài sản. Lo trước khỏi họa, với tính cách của Tô Bình Nam, hắn tuyệt đối sẽ không cúi đầu.

Nhà hàng ở tầng ba. Thấy Tô Bình Nam lên tầng, Hoắc Nghị lập tức đến nghênh đón: "Lần trước Tô tiên sinh đến Cảng thành ra tay rất tuyệt, ta vốn định mời Tô tiên sinh gặp mặt, nhưng quý nhân bận rộn, cuối cùng hôm nay cũng có thể trò chuyện thoải mái."

Mấy tháng không gặp, Hoắc Nghị phải nhìn Tô Bình Nam bằng cặp mắt khác xưa, thái độ cực kỳ khách khí.

Sau khi ngồi xuống, Tô Bình Nam hàn huyên vài câu rồi nói thẳng vào chuyện chính: "Hôm nay Tô mỗ hẹn gặp Hoắc tiên sinh, thật ra là có chuyện muốn tìm Hoắc tiên sinh giúp đỡ."

Hoắc Nghị khẽ mỉm cười. Tô Bình Nam đột nhiên tìm đến làm hắn khá bất ngờ, nhưng con mắt nhìn người của cha và hành động lần trước của Tô Bình Nam ở Cảng thành khiến cho hắn cảm thấy mình cần phải giao hảo với đối phương.

Nhân viên phục vụ của nhà hàng đi tới, lễ phép đưa thực đơn cho Hoắc Nghị trước: “Hoắc tiên sinh, có thể chọn món chưa?"

Hoắc Nghị ngẩng đầu hỏi: "Tô tiên sinh thích món nào?"

Tô Bình Nam lắc đầu: "Tùy ngươi, ta sao cũng được, không chú trọng chuyện này."

Hoắc Nghị gọi mấy món rồi nói với nhân viên phục vụ: "Mang chai rượu ta cất trữ trong tủ rượu số ba ra đây."

"Không có chuyện gì thì không đến điện Tam Bảo, Tô tiên sinh cần ta giúp việc gì?"

Tô Bình Nam gõ bàn, ánh mắt bình tĩnh: "Hai tòa nhà của Hà gia."

Hoắc Nghị hỏi: "Hai tòa nhà nào?"

Tô Bình Nam mỉm cười: "Hai tòa nhà đắt tiền nhất, Thừa Nghiệp ở Loan Tử và Đông Anh ở Tiêm Sa Chủy."

Hoắc Nghị suy nghĩ rất lâu: "Quả nhiên Tô tiên sinh vẫn ra tay rầm rộ, hơn nữa tin tức rất nhanh nhạy. Đúng là người Hà gia có ý định ra tay, nhưng lệnh cấm của Hà lão tiên sinh có hơi phiền phức."

Khi người chưởng quản Hà gia là Hà lão tiên sinh qua đời mới biết chuyện của người trong nhà, đặc biệt hạ lệnh cấm đời thứ hai nhà họ Hạ không được động vào ba phần đất. Mà mục tiêu của Tô Bình Nam lần này trùng hợp là hai trong số đó.

Tô Bình Nam cười khẽ: "Trên thế giới này không có gì bất biến, chẳng qua là không thể bàn bạc giá cả mà thôi. Nếu Hoắc tiên sinh chịu giúp đỡ, việc này không khó giải quyết."

Chai rượu vang được đặt trong một bộ dụng cụ thủy tinh đã lên bàn, là Sutter Home của Mỹ, rượu nho đỏ lô đầu năm 1972. Tô Bình Nam duỗi hai ngón tay: "Thứ nhất, ta cần gấp hai tòa nhà kia, sẽ không trả giá. Thứ hai, Cẩm Tú nợ Hoắc tiên sinh một ân tình."

Tô Bình Nam nhấn mạnh ba chữ Hoắc tiên sinh.

Hoắc Nghị động lòng. Hắn biết câu thứ hai của Tô Bình Nam có ý gì, Cẩm Tú nợ ân tình của Hoắc Nghị chứ không phải Hoắc gia.

Hoắc gia là danh môn vọng tộc, tất nhiên không thiếu tranh đấu. Nếu có một đồng minh lớn mạnh như vậy, sau này lão gia tử tạ thế sẽ có rất nhiều chuyện ảo diệu.

"Được, ta sẽ cố gắng hết sức."

Tô Bình Nam nâng ly rượu lên: "Cụng ly vì tình bạn!"

Keng!

Hai ly rượu vang va vào nhau, trên gương mặt bình tĩnh của Tô Bình Nam nở nụ cười.

Công ty bảo an Heidi tại Cảng thành.

Tô Bình Nam nhìn vệ sĩ vương bài của Heidi do Lục Viễn đề cử. Nàng mặc áo ba lỗ thể thao màu đen, cơ bụng sáu múi và bắp đùi vạm vỡ khiến Tô Bình Nam phải ghé mắt nhìn. Quả là một nữ nhân cường tráng!

"Ta tên là Lâm Linh, cũng có thể gọi là Ruth."

Tô Bình Nam giữ vẻ mặt bình tĩnh, không tỏ ý kiến, chỉ hỏi một câu: "Trình độ của ngươi có xứng với tiền lương không?"

Ruth khẽ mỉm cười, để lộ hàm răng trắng tinh: "Ngươi có thể tìm người đánh với ta một trận."

Tô Bình Nam quay sang nhìn Lục Viễn.

Lục Viễn thấp giọng nói: "Tốc độ rất nhanh, thân thủ rất tốt."

Tô Bình Nam gật đầu: "Ta tin tưởng năng lực chuyên nghiệp của ngươi."

Bình Luận (0)
Comment