Ruth rất vui. Ở Cảng thành, nữ vệ sĩ rất khó được người khác công nhận, các đại gia đều thích dùng người quen hoặc người da trắng, hiếm khi cân nhắc đến nữ nhân, vì vậy cuộc sống của nàng khá khó khăn.
Tô Bình Nam nhìn vết chai ở hổ khẩu bàn tay của Ruth: "Ngươi biết bắn súng không?"
Ruth gật đầu: "Kỹ thuật bắn súng của ta rất tốt."
Nàng biết chuyện không được mang súng vào Hạ quốc, bèn vội vàng bổ sung thêm một câu: "Chỉ xếp sau thân thủ của ta."
Tô Bình Nam chợt hỏi: "Ngươi cho rằng vệ sĩ là gì?"
"Vệ sĩ không phải tay đấm, sẽ không chủ động xuất kích. An toàn của chủ thuê là toàn bộ trách nhiệm của vệ sĩ. Khi chủ thuê không cần vệ sĩ, vệ sĩ giống như tàng hình."
Ruth trả lời rất nghiêm túc. Nàng biết rằng người ta hỏi càng chi tiết thì tỉ lệ thuê nàng càng lớn.
Tô Bình Nam gật đầu, tiếp tục hỏi: "Làm thế nào để bí mật bảo vệ một nữ nhân?"
Ruth hỏi: "Nữ nhân như thế nào?"
Tô Bình Nam trả lời: "Sinh viên, một nữ sinh viên đại học."
Ruth nhìn Tô Bình Nam và hỏi: "Theo sát bảo vệ hay là âm thầm bảo vệ?"
Tô Bình Nam hơi do dự, vẫn cảm thấy không nên quấy rầy cuộc sống của Lý Lạc Nhiên thì hơn. Hắn nói: "Âm thầm bảo vệ."
Ruth hỏi: "Khoe giàu hay là có kẻ thù?"
Tô Bình Nam híp mắt nhìn Ruth hồi lâu rồi mới trả lời: "Kẻ thù."
Ruth suy nghĩ vài giây, cẩn thận nói: "Tô tiên sinh, vì sự an toàn của vị nữ sĩ này, nếu chỉ có một mình ta bảo vệ thì không đủ, ta đề nghị ngài thuê thêm ba đến năm người."
Tô Bình Nam khẽ mỉm cười gật đầu: "Ta rất hài lòng về sự thành thật của ngươi. Ta sẽ cho ngươi sáu thuộc hạ có nền tảng nhất định, đồng thời trả lương gấp đôi. Nhưng ngươi có hai nhiệm vụ: một là bảo vệ tốt nữ nhân này, hai là huấn luyện sáu vệ sĩ kia thật tốt."
Thấy Ruth vui vẻ, cuối cùng Tô Bình Nam bổ sung thêm một câu: "Làm việc cho ta thì nói ít làm nhiều."
Ruth kính nể nhìn Tô Bình Nam toát ra khí thế như núi, khom lưng nói: "Tô tiên sinh, ta hiểu rồi."
Trong lúc Tô Bình Nam đang sắp xếp đường lui ở Cảng thành.
Tại trường tiểu học số 17 Thịnh Kinh, Dương Thiên Lý ngồi trong xe, cầm một bức ảnh, chăm chú nhìn đám học sinh tiểu học vừa mới tan trường ùa ra như ong vỡ tổ.
"Thiên lý ca, xuất hiện rồi!"
Dương Thiên Lý gật đầu, kéo cao cổ áo, đội mũ lưỡi trai, đè thấp vành mũ rồi mới nhảy xuống xe.
Hôm nay Đổng Hạo Vũ được giáo viên thưởng một bông hồng nhỏ, tan học lập tức tung tăng chạy ra ngoài, sốt sắng muốn cho mẹ xem giấy khen, nói không chừng mẹ vui vẻ sẽ dẫn hắn đi khu vui chơi.
"Hạo Vũ?"
Một thúc thúc cao cao gầy gầy cản đường Đổng Hạo Vũ làm hắn hơi sợ hãi.
Hôm nay Đổng Hiểu Huyên đến trễ, vừa đến cổng trường đã trông thấy con trai đứng một mình ở cổng trường, trong tay còn cầm một cây kẹo mút, đang ăn vui vẻ.
"Mẹ, ngươi có ăn không?"
Đổng Hạo Vũ hớn hở giơ cây kẹo que mà thúc thúc cho đến khóe miệng của Đổng Hiểu Huyên, còn vui vẻ khoe: "Hôm nay ta nhận được một bông hồng nhỏ, ngươi thưởng cho ta cái gì?"
Đổng Hiểu Huyên vui vẻ ôm con trai và hỏi: "Con trai ta giỏi nhất quả đất, cô giáo thưởng ngươi kẹo mút sao?"
"Không phải, lúc nãy có một thúc thúc nói là quen ba tặng cho ta."
Cơ thể Đổng Hiểu Huyên lập tức cứng đờ. Nàng là bồ nhí của Chúc Đại Hanh, vả lại Chúc Đại Hanh chưa bao giờ nhắc đến nàng trước mặt bạn bè của hắn.
Mỗi tháng Chúc Đại Hanh chỉ ở chỗ nàng mấy ngày, hơn nữa cực kỳ cẩn thận. Theo như Chúc Đại Hanh nói thì hắn đắc tội với rất nhiều người, mình và con trai tuyệt đối không thể bại lộ, cho nên con trai lấy họ Đổng chứ không theo họ của Chúc Đại Hanh.
"À phải rồi, thúc thúc kia còn dặn ta đưa cái này cho ngươi, bảo ngươi đưa cho ba, còn nói là ngươi sẽ khen ta!"
Đổng Hạo Vũ tươi cười vui vẻ, không hề phát hiện ra mẹ mình có điểm bất thường.
Đổng Hiểu Huyên nhận đồ trong tay con trai, là một mảnh giấy màu đỏ, trên đó chỉ viết năm chữ: "Cẩn thận Trương Thiên Quân."
"Thúc thúc kia đâu rồi? Dáng vẻ ra sao?"
Đổng Hiểu Huyên cảm thấy toàn thân ớn lạnh, vội vàng hỏi.
"Vừa rồi còn ở đây mà."
Đổng Hạo Vũ chỉ vào giao lộ gần đó.
Đổng Hiểu Huyên vội vàng quay đầu lại, trong tầm mắt chỉ có người đi đường qua lại như mắc cửi, người đâu còn ở đó.
Điện thoại của Chúc Đại Hanh đổ chuông, hắn liếc nhìn màn hình hiển thị cuộc gọi đến, tức thì âm thầm nhíu mày. Sau đó, hắn mỉm cười nói mấy người trong bữa tiệc rồi đi ra khỏi phòng.
"Ngươi nghĩ thế nào mà lại gọi điện cho ta?"
Chúc Đại Hanh thấp giọng chất vấn, giọng điệu cực kỳ nghiêm khắc.
"Ta cũng không muốn, nhưng có người tìm được con trai ngươi, bảo nó đưa đồ cho ngươi."
Gia tộc của vợ Chúc Đại Hanh có thế lực không nhỏ, là Mông Thiên Dưỡng mai mối cho. Hai người kết hôn nhiều năm mà vẫn chưa có con, khổ nỗi người vợ cực kỳ cường thế, cho nên Chúc Đại Hanh giấu con trai rất kỹ. Ngoài thuộc hạ thân thiết của hắn ra, không có ai biết đến sự tồn tại của mẹ con Đổng Hiểu Huyên.
"Biết rồi, ta về ngay."
Chúc Đại Hanh cúp máy, nụ cười lại treo trên gương mặt, cười ha hả nói với mấy người bạn là công ty có việc gấp.
"Đại Hanh ca, có việc gấp sao?"
Chúc Đại Hanh ra khỏi nhà hàng, cánh tay phải dưới trướng hắn là Trương Thiên Quân thấy sắc mặt hắn khác thường, lập tức ân cần hỏi han.
"Hạo Vũ bị ốm, ta sang đó một chuyến. Ngươi đi theo ta."