"Lão tử đã nói rồi, hiện giờ ta đang rất bực mình. Nét mặt của ngươi nói cho ta biết ngơi định lừa ta. Nếu không nói thật thì ta sẽ cắt một ngón tay của ngươi."
Lữ Tư Kiệt biết dùng biện pháp bạo lực chắc hẳn đã mất nhiều điểm, nhưng điều duy nhất có thể bù đắp là mình phải xử lý thật nhanh. Hắn là kẻ lăn lộn giang hồ đã lâu, đối phương do dự, hắn lập tức hiểu ra chắc chắn có vấn đề, vì vậy hắn dứt khoát sử dụng thủ đoạn lôi đình.
Cơn đau nơi bàn tay và vẻ mặt hệt như ác quỷ của đối phương đã đánh tan phòng tuyến tâm lý của A Vĩ. Một đoạn ký ức lóe lên trong đầu hắn.
Không ngờ tên Tế Quỷ xui xẻo kia là người của Hòa Ký!
"Ta nói! Ta đã nhận một triệu từ Tăng đại thiếu, hắn hứa hẹn ta có thể lên làm tay đua chính thức."
Tăng gia cao cao tại thượng, nhưng Hòa Ký cùng hung cực ác. So sánh giữa bai bên, Chu Vĩ Đức không chút do dự, lập tức nói ra hết thảy.
"Ngươi rất thức thời."
Hai mắt Hung Nhân Kiệt sáng ngời, giọng điệu cũng dịu lại: "Nhớ kỹ hai điều. Thứ nhất, nuốt chuyện hôm nay vào bụng. Thứ hai, không được rời khỏi Cảng thành. Ngươi biết hậu quả của việc không nghe lời mà."
Hung Nhân Kiệt vỗ gò má tái nhợt của đối phương, sau đó lấy ra một xấp tiền dày nhét vào ngực hắn.
"Ta hiểu rồi."
Chu Vĩ Đức gật đầu như giã tỏi. Hắn liếc thấy đám bảo vệ của Đại Nhãn ca, nhưng những người này đều ngoan ngoãn chờ ở bên ngoài, không hề tức giận khi bị mạo phạm. Từ đó, hắn hiểu rõ người trước mặt tuyệt đối là nhân vật không thể chọc vào trong Hòa Ký.
...
Năm phút sau, Tô Bình Nam đã nhận được tin tức.
"Sức mạnh đoàn kết vẫn là vấn đề lớn nhất của Hòa Ký."
Nam nhân nhìn Phi Cơ ngồi ở vị trí thuộc hạ, mỉm cười nói: "Hòa Ký có bốn trăm ngàn lưu manh, nhưng vẫn luôn rải rác. Ân uy cùng thực hiện, uy thì ngươi đã có sẵn, ân thì đây là cơ hội."
Phi Cơ khom người.
Nam nhân tiếp tục nói: "Nghe nói lần trước ở Tây Cống có hai công trình cần cải tạo. Kết quả là đám đại gia kia bắt tay nhau đuổi Hòa Ký ra khỏi cuộc chơi?"
"Đúng vậy, bọn hắn thông thầu, chúng ta không có cơ hội."
Từ lúc Phi Cơ khống chế Hòa Ký tới nay, vì có Cẩm Tú hỗ trợ tài chính nên đầu tư không nhỏ. Nhưng hiển nhiên các đại gia không hoan nghênh con cá trạch dưới tầng đáy này.
"Bởi vì những người này cho rằng Hòa Ký chỉ xứng làm những chuyện ghê tởm.
Tô Bình Nam cười dữ tợn. Nam nhân vuốt cằm, ánh mắt ngạo mạn: "Tăng gia là danh môn vọng tộc khống chế Wharf, còn là thành viên trong hội đồng quản trị của Hội đua ngựa Hồng Kông, có thể nói là đỉnh lưu Cảng thành."
Phi Cơ gật đầu: "Đại D từng giúp Tăng gia làm việc. Hiện tại Hòa Ký vẫn giúp đối phương trông coi một số chuyện làm ăn."
"Giết gà dọa khỉ."
Tô Bình Nam ra quyết định: "Chúng ta mượn Tăng gia nói cho người Cảng thành biết rằng, Hòa Ký có tư cách đòi quyền phát ngôn, chứ không phải là găng tay trắng của bọn hắn!"
Lúc này, e là Lưu a bà đang nằm ở nhà dưỡng thương chờ tin tức không ngờ rằng mình thắp ba nén hương rưỡi lại mở ra sự kiện Hòa Ký, một băng đảng lớn luôn cắm rễ dưới tầng chót, phát động công kích với tầng cao vô hình kia.
…
Tế Quỷ là người đầu tiên nhận thấy có gì đó không ổn.
Luật sư Tô lại đến. Khi được đưa vào phòng thẩm vấn, đối phương mỉm cười, hoàn toàn khác với cuộc thẩm vấn cấp cao và kiểu công sở lần trước.
“Tắt camera đi. Ta cần trò chuyện riêng với khách hàng của mình.”
Luật sư Tô nghiêm túc nói với viên cảnh sát đi cùng: “Theo quy định, không được phép chụp ảnh nếu có luật sư ở đó. Cho dù chúng ta có quay phim cũng không được chấp nhận làm bằng chứng.”
Cảnh sát trẻ tuổi gật đầu, sau đó xoay người bước ra ngoài. Tiếp theo, Tế Quỷ nhìn thấy camera trên đầu mình đã đổi hướng.
“Là Tăng Trí Uy đâm chết người, tại sao ngươi lại gánh tội thay?”
Câu nói đầu tiên của luật sư Tô khiến Tế Quỷ ngây người ngay tại chỗ.
Hắn đã cam chịu số phận, vốn cho rằng đây sẽ là một vụ giao dịch cực kỳ bí mật, nhưng hắn không ngờ băng đảng lại biết chuyện này.
“Vì tiền? Nhưng điều này lại không giải thích thông.”
Luật sư Tô cau mày: “Nếu ngươi làm việc đó vì tiền, tại sao ngươi lại nói hai từ "oan uổng" với bà của ngươi?”
“Làm sao ngươi biết? Còn nữa, ta không trả nổi giá tiền của ngươi đâu.”
Tế Quỷ cuối cùng cũng hoàn hồn sau cú sốc. Hắn nhìn đại nhân vật trước mặt, kinh ngạc hỏi.
Đúng vậy, đại nhân vật.
Đối với đám côn đồ tứ nhị cửu như bọn hắn, luật sư Tô là đại nhân vật chính cống. Người có thể sử dụng đối phương tối thiểu là một Hồng Côn đang nổi hoặc một đại gia nào đó.
“Lão đại mà ngươi gia nhập là Thiết Hà ở Cửu Long, ngươi thuộc quyền quản lý của Kê Cước Hắc, cho nên ngươi là người của Hòa Ký.”
Luật sư Tô vẫn mỉm cười: “Nếu là người một nhà, ta cũng không khiêm tốn nữa. Ngươi đừng xem thường Hòa Ký. Chúng ta có thể làm rất nhiều chuyện. Muốn điều tra chuyện phát sinh trên người ngươi không khó.”
Tế Quỷ nghe đối phương nói xong, không lên tiếng.
Nói đúng ra, hắn không phải người thông minh cho lắm. Cho dù hắn biết sự việc có chút không được bình thường nhưng hắn vẫn do dự không biết có nên nói ra hay không.
Làm gì có chuyện băng đảng sẽ quan tâm loại người nhỏ bé như hắn chứ. Hắn gia nhập Hòa Ký chẳng qua chỉ tìm một chỗ dựa mà thôi. Mấy năm qua, hắn chẳng làm được chuyện gì cho băng đảng cả.
“Ngươi không cần hoài nghi thành ý của ta. Băng đảng muốn đối phó ngươi chẳng cần phức tạp như vậy. Sở dĩ chúng ta giúp đỡ ngươi là vì bà của ngươi đã tìm lão đại. Thứ nhất, băng đảng nợ ba của ngươi một mạng. Thứ hai, bà của ngươi tìm tới lão đại thắp ba nén hương rưỡi.”