Tô Bình Nam đã lên tiếng, năng lực hành động của Phi Cơ lập tức khác hẳn.
Bốn tiếng sau, tại một hộp đêm tên là KIN ở vịnh Causeway.
Tay đua A Vĩ vừa được nộp tiền bảo lãnh đã hoàn toàn không còn dáng vẻ do dự và chán chường mấy ngày trước, ngược lại vô cùng khí thế, ra tay hào phóng.
"A Me có thích không?"
A Vĩ mặc quần áo mới tinh. Sau khi uống vài ly rượu, hắn tình sâu ý đậm lấy ra một hộp trang sức được bọc rất đẹp rồi mở ra trước sự chứng kiến của mấy nam nữ đang ăn uống.
Bên trong có một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh dưới ánh đèn trong hộp đêm.
"Cảm ơn A Vĩ."
A Me xinh đẹp, bởi vì kích động mà càng thêm rạng ngời. Trong tiếng đùa giỡn của mấy người khác, nữ hài kích động trao cho bạn trai của mình một nụ hôn.
Một giọng nói khàn khàn phá vỡ bầu không khí sôi nổi của mấy người.
"Xin hỏi ai là Chu Vĩ Đức? Chu Vĩ Đức của đội đua xe Phú Bang."
Mấy hán tử đột nhiên xuất hiện trong phòng bao, nam nhân dẫn đầu lia mắt nhìn mấy người trẻ tuổi đang uống rượu.
"Ngươi là ai?"
Bị quấy rầy, A Vĩ nhíu mày: "Chúng ta không quen ngươi, mời ngươi đi ra ngoài."
"Xin hỏi ai là Chu Vĩ Đức. Ta hỏi một lần cuối cùng."
Sắc mặt của nam nhân dẫn đầu trở nên lạnh lùng. Mấy hán tử phía sau hắn đã xông vào phòng bao, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp xăm rồng xăm phượng giúp mấy người trẻ tuổi lập tức nhận ra thân phận của đối phương.
"Nơi này là địa bàn của Đại Nhãn ca, ta là huynh đệ của hắn. Các ngươi đến đây gây sự, có phải tìm nhầm chỗ rồi không?"
Có lẽ là do bạn gái ở bên cạnh nên A Vĩ muốn thể hiện. Quả thật hắn không nói dối, hộp đêm này là địa bàn của Đại Nhãn - hồng côn Thập Tứ Thủy, mà quan hệ của hai người không tệ, cho nên hắn rất có khí thế.
"Boss nói chúng ta làm việc phải tém lại, phải lịch sự, cố gắng làm người văn minh."
Hung Nhân Kiệt giang tay, nói với mấy thuộc hạ bằng giọng điệu bất đắc dĩ: "Nhưng lũ khốn bây giờ lại có đức hạnh này, thật sự khiến ta rất khó chịu."
Dứt lời nam nhân tiện tay xách một chai Whisky trên bàn, nhanh chóng nện vào đầu A Vĩ.
Choang!
Tiếng chai vỡ và tiếng thét chói tai của nữ nhân đồng thời vang lên trong hộp đêm xa hoa truỵ lạc, quần ma loạn vũ.
Hung Nhân Kiệt vừa hành động, mấy thuộc hạ khác lập tức ra tay.
Một phút sau, mấy người trẻ tuổi đều nằm sõng soài trên mặt đất, máu trên trán chảy dọc theo xương lông mày rơi xuống đất. Dưới ánh đèn, trông bọn hắn vô cùng thê thảm.
"Ai là Chu Vĩ Đức?"
Hung Nhân Kiệt thong thả lau tay phải dính máu, hỏi lại một lần nữa.
"Là ta."
Thứ khiến người thật sự sợ hãi không phải vết thương trên người, mà là biểu hiện bình thản không chút e ngại của đối phương sau khi đánh người. A Vĩ biết mình đã gặp phải tấm sắt cứng, lập tức trả lời một cách quy củ.
"Ta rất ghét loại khốn kiếp không biết trời cao đất rộng như ngươi, bởi vì ngươi khiến ta không nén được cơn giận."
Hung Nhân Kiệt sầm mặt, không nén được kích động nện chai rượu vào đầu đối phương.
Lần này hắn ra tay trông thì oai đấy, nhưng thật ra đã mất điểm ở chỗ boss. Đây mới là điều khiến Hung Nhân Kiệt tức giận nhất.
Hắn xuất thân từ Hải Đông Thanh, phất lên ở Cảng thành. Trước đây, bởi vì giỏi tiếng Quảng Đông nên mới giành được cơ hội này. Đến nay hắn rất thỏa mãn.
Suy cho cùng thì ở đây không có Mộ Dung Thanh Thanh tài hoa hơn người, cũng không có Để Diệu Dương dũng mãnh gan dạ. Tuy hắn có khả năng đánh nhau đường phố xuất chúng, nhưng không có sân khấu này, không có cơ hội này thì chắc chắn hắn sẽ mờ nhạt trong biển người.
Lữ Tư Kiệt biết rõ Cẩm Tú đã cho hắn tất cả. Có điều hiện tại địa vị của hắn ở Hòa Ký rất tế nhị.
Rất nhiều người cảm thấy thế lực của Hung Nhân Kiệt đã lớn kinh người, thuộc hạ nhiều vô kể, có thể nói ở Hòa Ký hắn công cao chấn chủ.
Trên giang hồ, Hung Nhân Kiệt cũng phong sinh thủy khởi.
Phi Cơ quá nổi bật, dẫn đến hiện tại hắn bị các ban ngành theo dõi gắt gao, rất nhiều chuyện đều do Hung Nhân Kiệt ra mặt giải quyết, đánh cho tứ hải thần phục.
Mọi người đều nhớ Hòa Ký là chế độ tuyển cử.
Mà Phi Cơ đã chiếm cứ vị trí tứ bát cửu ba năm, không ít người cho rằng Hung Nhân Kiệt đã có thực lực làm đầu đảng đời tiếp theo.
Nhưng điều khiến mọi người mở rộng tầm mắt là Phi Cơ không để ý tới chuyện Hung Nhân Kiệt bành trướng thực lực, mà Hung Nhân Kiệt cũng không mảy may có ý nghĩ thượng vị.
Không phải người trong cuộc thì không rõ nội tình.
Lữ Tư Kiệt biết rất rõ chỉ cần Tô Bình Nam không lên tiếng, thì mình tuyệt đối không có cơ hội thượng vị ở Hòa Ký. Huống chi hiện tại hắn không có hứng thú làm đầu đảng của Hòa Ký. Hắn rất thông minh, dốc toàn tâm toàn sức vào việc làm thế nào để nhận được sự tán thưởng của Tô Bình Nam.
Hòa Ký thì tính là gì? Con đường lên mây thật sự là sự đề bạt của nội bộ tập đoàn Cẩm Tú! Thế nhưng hiện tại tâm tư chuyển hình của boss Tô Bình Nam rất rõ ràng, hắn công khai thông báo cho thuộc hạ không được sử dụng bạo lực tùy tiện.
…
"Đại ca, có phải tìm nhầm người rồi không?"
Thấy cái tên hung hãn này sa sầm sắc mặt, A Vĩ càng thêm thấp thỏm. Hắn chắc chắn mình không chọc vào nhân vật nào trong băng đảng, vì vậy trong lòng vẫn ôm tâm lý may mắn đối phương nhận nhầm người.
"Bây giờ ta đang rất bực bội."
Hung Nhân Kiệt xua tay ra hiệu cho đàn em mang những người khác ra ngoài. Cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, hắn mới dữ dằn nói: "Ta muốn biết toàn bộ sự việc tông xe chết người kia. Ngươi ở hiện trường, ta muốn biết lúc đó đã xảy ra chuyện gì."
Con ngươi của Chu Vĩ Đức lập tức co lại. Hắn chưa kịp lên tiếng đã cảm thấy bàn tay đau nhói, khiến hắn không nhịn được thét lên thảm thiết.
Thì ra trong khoảnh khắc hắn do dự, đối phương đã đâm dao găm xuyên thủng bàn tay của hắn.