Quản gia Thôi cố gắng kiềm chế cơn giận đang bốc lên trong lòng. Nhiều năm như thế, Phi Cơ là người đầu tiên không khách sáo với hắn như vậy.
“Ba mươi triệu.”
Quản gia Thôi nói ra một con số: “Nhà họ Tăng có tài sản ở Tiêm Sa Chủy, có thể cho Hòa Ký nhận thầu. Phí mười năm trả một lần, tiền sạch, không sợ ai điều tra.”
“Đây là lời giải thích cho Hòa Ký. Đồng thời, ta có thể tặng cho Phi Cơ ca ngươi một cửa hàng lớn ở vịnh Đồng La.”
Quản gia Thôi nói tiếp: “Vịnh Đồng La tấc đất tấc vàng, một cửa hàng có thể nuôi sống cả ba thế hệ. Không phải Tăng tiên sinh không tiếc tiền nhưng ta cho rằng người trong giang hồ nên để cho mình một đường lui. Một cửa hàng còn tốt hơn tiền nhiều.”
“Xem ra, Tăng công tử rất đáng tiền.”
Phi Cơ tự rót cho mình một ly rượu, sau đó lắc lư cái ly, lúc này mới ung dung hỏi lại: “Còn nữa không? Hay chỉ bấy nhiêu thôi?”
Sắc mặt quản gia Thôi cực kỳ khó coi.
Hắn biết đám người băng nhóm thuộc loại lòng tham không đáy. Nhưng hắn không ngờ Phi Cơ lại tham đến thế Điều kiện cao như vậy, đối phương không động tâm thì không thôi, giọng điệu còn xem thường.
“Khó trách Tăng tiên sinh lại nói Phi Cơ ca hậu sinh khả úy. Vậy ngươi nghe điều kiện của ta đi.” Quản gia Thôi muốn đảm bảo cuộc đàm phán thành công. Mặc dù hắn cực kỳ không vui nhưng vẫn phải dựa theo lời Tăng Quốc Sơn mà làm: “Sáu tháng cuối năm, chính quyền Cảng thành sẽ đẩy nhanh kế hoạch Đinh Quyền Đồn Môn. Nhà họ Tăng hoan nghênh Phi Cơ ca mang tiền vào đầu tư. Vốn không giới hạn.” Phi Cơ hiểu phân lượng của câu nói này.
Nói cách khác, kinh doanh Đinh Quyền là phạm vi chỉ thuộc về giới thượng lưu cao cấp. Có thể cho hắn tham gia, đồng nghĩa với việc nhà họ Tăng sẽ thay hắn gánh vác mọi áp lực.
Về phần lợi nhuận Đinh Quyền?
Hàng trăm triệu.
Phi Cơ chợt hiểu ra hàm ý của những lời lão đại cảnh cáo mình, trong lòng lập tức cảm thấy ớn lạnh.
Đường đi như thế nào, tự ngươi chọn.
“Hãy nói cho Tăng tiên sinh biết, Đại công tử của nhà họ Tăng là người thì côn đồ của Hòa Ký chúng ta cũng là người.”
Phi Cơ đưa ra đáp án: “Về phần giao dịch Đinh Quyền, tự ta sẽ lấy.”
Cuồng vọng, kiêu ngạo.
Giọng điệu bình tĩnh của Phi Cơ đã bộc lộ ra khí thế của những chữ này.
“Không thương lượng sao?”
Quản gia Thôi cười lạnh đứng dậy: “Có vẻ Hòa Ký mấy năm qua xuôi gió xuôi nước khiến các ngươi quên mất quy củ.”
“Quy củ?”
Phi Cơ nghiến răng, cười gằn: “Một con chó giễu võ giương oai trước mặt ta cả một buổi tối, đừng quên ta làm cái gì nhé. Rất nhanh ta sẽ làm cho ngươi hiểu cái gì là quy củ.”
“Ngươi không ngốc như vậy đâu.”
Ánh mắt của quản gia Thôi hiện lên sự hoảng hốt nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại. Sau khi đứng dậy, hắn sải bước ra bên ngoài: “Ta không phải người bình thường. Ngươi dám đụng vào ta, ta cam đoan ngươi sẽ ngồi tù mục xương.”
“Không tiễn.”
Phi Cơ không ngăn cản đối phương rời đi, chỉ nói vọng sau lưng quản gia Thôi: “Có biết vì sao chủ nhân của các ngươi lại thích dùng băng đảng làm việc không?”
Không đợi quản gia Thôi đưa ra câu trả lời, Phi Cơ đã nói: “Cũng bởi vì chúng ta làm việc không bao giờ để lại manh mối. Chúc Thôi tiên sinh lên đường bình an.”
Dưới ánh đèn ấm áp của căn phòng, ánh mắt Phi Cơ nhìn đối phương như nhìn kẻ ngốc.
Từ khi Tô Bình Nam để Hòa Ký nhúng tay vào chuyện này, Hòa Ký đã không còn có khả năng bắt tay giảng hòa với nhà họ Tăng nữa.
Hiện tại tập đoàn Cẩm Tú không thiếu tài phú. Nhà họ Tăng đưa ra điều kiện không đủ khiến Tô Bình Nam động tâm. Phi Cơ từ chối cành ô liu của nhà họ Tăng, hai bên nhất định sẽ đấu với nhau một trận.
Nhà họ Tăng dựa vào cái gì?
Mạng lưới quan hệ tích lũy qua nhiều năm, lợi ích con người và lợi ích của các ban ngành lớn đan xen như mạng nhện. Rút dây là động rừng. Đây là nội tình của nhà họ Tăng.
Hòa Ký là gì?
Là bốn trăm năm mươi ngàn côn đồ cắm rễ ở tầng dưới chót? Hay là đám bán mạng bẩn thỉu trải rộng các hộp đêm khắp Cảng thành?
Tất cả đều không phải.
Xuất phát từ điểm cơ bản nhất chính là bản chất hung bạo của hắn. Có thể nói đây là cuộc đối đầu giữa tư bản lớn trong đám lãnh đạo cấp cao và những kẻ bạo ngược đang trỗi dậy ở tầng dưới chót.
Nếu nhà họ Tăng thắng, cục diện thống nhất giang hồ đang rất tốt của Hòa Ký sẽ không còn. Với sự cay độc của Tăng Quốc Sơn, hắn tuyệt đối sẽ nâng đỡ một băng nhóm khác.
Nếu Hòa Ký thắng, tất nhiên không cần phải nói, đồng nghĩa với việc Phi Cơ dỡ trần nhà vô hình. Nhà họ Tăng rất có thể sẽ ảm đạm rời khỏi phạm vi cao cấp nhất.
Có thể nói, sự kiện mang tính khiêu chiến như thế này chưa từng có trong lịch sử giang hồ Cảng thành. Nhất Kính Hào năm sáu chục năm huy hoàng cũng không nghĩ đến có ngày mình sẽ ngang vai ngang vế với các vị thái bình thân sĩ. Chỉ có Tô Bình Nam mới có gan lớn làm như vậy.
Tô Bình Nam cho rằng sống một cuộc đời đặc sắc mới là một cuộc đời đáng sống.
Hung Nhân Kiệt và quản gia Thôi sượt qua nhau. Ánh mắt của Hung Nhân Kiệt nhìn đối phương như một con sói, khiến cho quản gia Thôi chưa bao giờ coi trọng đám côn đồ phải nhường đường.
“Ngươi có cần ta dạy cho hắn một bài học hay không? Ta không thích tính cách của hắn.”
Lữ Tư Kiệt chậm rãi nhìn Phi Cơ vẫn đang thưởng thức rượu whisky.
“Chúng ta không phải cái bô của phú hào.”
Phi Cơ rót một ly rượu cho Lữ Tư Kiệt, ra hiệu cho đối phương ngồi xuống rồi mới nói: “Một con chó giữ nhà cũng dám chạy đến trước mặt chúng ta giễu võ giương oai, đương nhiên chúng ta phải dạy cho hắn một bài học làm thế nào để biết tôn kính.”
Phi Cơ đưa ly rượu cho Lữ Tư Kiệt, chậm rãi nói: “Cáo mượn oai hùm! Trên bản chất, hắn chỉ là một tiểu nhân vật. Chuyện của tiểu nhân vật thì để tiểu nhân vật đi làm, không đáng cho ngươi động tay.”