Trần Bản Điền biệt danh Tiểu Đao là một lưu manh có thân hình gầy gò, tướng mạo hơi ẻo lả.
Hắn được người ta gọi là Tiểu Đao bởi vì hắn chơi dao bướm rất giỏi. Thời đại này, người chơi dao bướm còn chưa phổ biến, có thể nói Trần Bản Điền tuyệt đối là người giỏi nhất trong số người giỏi nhất.
Vì vậy, đám lưu manh ở Tiêm Sa Chủy thường xuyên nhìn thấy một cậu thiếu niên nghịch con dao bướm rất sắc bén không rời tay ở mọi lúc mọi nơi, ngay cả khi đang ăn, tay trái của hắn luôn nhảy múa. Tất cả các động tác như cắt, vung, xoay trong tay Tiểu Đao đều đẹp đến kinh ngạc.
Suy cho cùng, trong mắt các ông chủ, dao là để chém người. Cho dù ngươi có chơi dao đẹp đến cỡ nào cũng không làm ngươi mạnh lên bao nhiêu.
Nhưng Trần Bản Điền không thèm quan tâm chuyện này.
Không phải hắn bướng bỉnh mà là hắn ngầu.
Hai mươi tuổi, còn có từ ngữ nào quan trọng hơn ngầu sao?
Không có.
Tối thiểu Tiểu Đao cho rằng không có.
Phố Bát Lan là khu phố của anh hùng, cũng là nơi rất nhiều đám côn đồ Hòa Ký như Trần Tiểu Đao lăn lộn. Ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên hắn bước vào hộp đêm Đại Phú Hào. Hơi thở giàu sang đập vào mặt khiến hắn có chút say mê.
Hắn đến đây là để cua gái. Gần đây, hắn si mê một tiếp viên làm việc cho hộp đêm Đại Phú Hào. Cho nên, hắn ngàn lần không ngờ trong lúc vô tình cua gái, hắn gặp được một cơ hội có nằm mơ cũng không thấy rơi xuống đầu mình.
Đi chém một người.
Đại Phi ca phân phó hắn làm việc chỉ có hai yêu cầu. Thứ nhất, không được gây tổn thương quá nặng nhưng phải đủ dọa người.
Thứ hai, hắn nhất định phải gánh chịu chuyện này. Bởi vì thân phận của đối phương không đơn giản. Có bị bắt, hắn phải cắn chết lý do ngoài ý muốn.
Trần Bản Điền không hề do dự tiếp nhận.
“Sau khi xảy ra chuyện, ngươi chỉ cần ngậm chặt miệng. Băng đảng sẽ ra mặt ủng hộ ngươi.”
Đại Phi ca ngày thường ăn trên ngồi trước vỗ vai của Tiểu Đao, ngón tay chỉ vào một nam nhân trung niên bên dưới lầu: “Miệng tên kia rất thúi, ngươi hiểu ý ta chứ.”
Trần Tiểu Đao gật đầu, nắm tay nữ hài mình thích đi về phía đối phương.
Quản gia Thôi xuống lầu, miễn cưỡng vui vẻ mỉm cười nói với ông chủ Lý vài câu rồi ra về.
Phi Cơ lòng tham không đáy, hiển nhiên chuyện này đã không còn khả năng hóa giải với Hòa Ký. Hắn nhất định phải về nhà họ Tăng trước. Theo Tăng Quốc Sơn lâu như vậy, hắn có lòng tin với năng lực của ông chủ mình.
“Con mẹ nó, ngươi làm gì thế? Sàm sỡ bạn gái của ta à?”
Việc kinh doanh của Đại Phú Hào không tệ, trong hành lang khá chen chúc. Quản gia Thôi cảm thấy hình như mình đụng phải một cơ thể mềm mại. Không đợi hắn kịp phản ứng, một thiếu niên có dáng dấp ẻo lả đã vọt lên.
“Vừa rồi chỉ là ngoài ý muốn. Ta không có hứng thú với bạn gái của ngươi.”
Sắc mặt của quản gia Thôi lạnh xuống, nhưng vừa rồi hắn mới cãi nhau với Phi Cơ, hắn biết nơi này không nên ở lâu. Vì thế, hắn móc ra mấy tờ tiền mệnh giá lớn: “Cầm đi uống rượu, tránh ra.”
Đám lưu manh thấy tiền là sáng mắt. Mấy ngàn này đối với mấy tên côn đồ đã là số tiền lớn. Cho nên, quản gia Thôi thậm chí còn không thèm nhìn đối phương, bước chân không hề dừng lại.
“Con mẹ nó, ngươi xem thường ta à?”
Cùng với tiếng rống bên tai, hắn cảm thấy hai má đau không chịu nổi, trong miệng tràn ra một mùi tanh tưởi.
Một dao kia của Trần Bản Điền vô cùng hung ác, con dao bướm sắc bén trong tay đã xuyên qua mặt của quản gia Thôi.
“Ngoài ý muốn hay là trả thù?”
Quản gia Thôi ôm chặt mặt nhìn thiếu niên cầm con dao bướm trong tay, ánh mắt chỉ toàn là sự hoảng sợ.
“Thằng chó, ngươi không biết ngươi sẽ phải trả giá bao nhiêu cho hành động ngày hôm nay.”
Nhìn thấy các nhân viên bảo vệ đã vây quanh mình, quản gia Thôi mặt đầy máu tức giận mắng Tiểu Đao. Máu chảy dài trên má, trông vô cùng đáng sợ.
“Ngươi sàm sỡ bạn gái của ta, ta giết chết ngươi.”
Trần Bản Điền không để ý đến uy hiếp của quản gia Thôi. Hắn thể hiện sự tức giận điển hình của người trẻ tuổi, thậm chí còn định lao lên một lần nữa nhưng bị các nhân viên bảo vệ kiên quyết trấn áp.
Thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn?
Tình huống trước mắt khiến quản gia Thôi nghi ngờ. Người thanh niên đó nhìn qua chính là loại lưu manh quanh năm lăn lộn tầng dưới chót của xã hội. Tính cách của những người này cực kỳ ngang ngược, động chút là đòi lấy mạng. Có như vậy, bọn hắn mới cảm thấy mình uy phong.
Thật ra, kết cục của loại người này thường rất thảm. Hiện thực tàn khốc của xã hội không phải chỉ dựa vào máu và lòng dũng cảm là có thể đối kháng. Sự lạnh lùng phổ biến đó thực sự rất dễ dàng hủy hoại một con người.
“Tiên sinh, nơi này của chúng ta có phòng y tế, có thể giúp ngươi băng bó đơn giản. Vết thương của ngươi không nghiêm trọng lắm, chúng ta có thể xử lý.”
Quản lý của Đại Phú Hào vội vàng chạy tới hiện trường. Quản lý ở nơi này tất nhiên là người có kinh nghiệm dày dặn. Hắn nhìn thoáng qua là có thể nhìn ra khuôn mặt của quản gia Thôi thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng vết thương không nghiêm trọng.
Quản lý đã quen xử lý mấy trường hợp này: “Chúng ta sẽ cho ngươi một lời giải thích, cũng như chịu trách nhiệm cho toàn bộ chi phí chữa trị của ngươi.”
Quản lý nói xong, lập tức khoát tay một cái. Có mấy thành viên của Hòa Ký đi tới. Một người trong số đó đánh vào bụng của Trần Tiểu Đao một cú thật mạnh.
Trần Bản Điền trong nháy mắt cong người lại thành con tôm. Một người khác đã nhấc hắn lên, hai tay khóa cứng cánh tay của hắn.
“Khoan đã.”
Quản gia Thôi lên tiếng: “Ta sẽ tố cáo hắn với cảnh sát. Cảnh sát rất nhanh sẽ đến. Giao cho các ngươi thì cùng lắm các ngươi cũng chỉ phế bỏ một cánh tay của hắn. Còn ta thì muốn hắn tiêu đời.”