Mặt Lý Nhai Sơn biến sắc.
Sau khi không làm vận chuyển nữa, hắn mở quán mạt chược. Nói là quán mạt chược chứ thật ra chỉ là một nơi đánh bài, tất nhiên tiếp xúc với không ít tam giáo cửu lưu.
Gần đây hắn nghe thấy cái tên Lý Phong Điền rất nhiều. Mọi người đều coi tên này là kẻ ác có thể thay thế Tiểu Hồng Bào. Nghe nói tính cách điên cuồng, phong cách làm việc cực kỳ hung ác.
"Tối nay ta tới đây là muốn một kết quả."
Giọng nói khàn khàn của Lý Phong Điền vô cùng rõ ràng trong ban đêm yên tĩnh: "Ngươi có mở cửa hay không đều phải cho ta kết quả."
"Ai mà chả có một cái đầu, hai cái tay. Ngươi tưởng lão tử sợ ngươi chắc?"
Lý Nhai Sơn gạt tay vợ ra, sải bước đi ra ngoài mở cửa...
Tuy Lý Nhai Sơn đã qua thời kỳ đỉnh cao, nhưng phản ứng và đối đáp vẫn có vài phần thần thái hồi còn ở trường võ thuật năm xưa.
Cánh cửa sắt mở ra, hắn lập tức lùi về sau, đồng thời vung cây gậy sắt trong tay bày tỏ thái độ công kích.
Động tác này dọa đám người Lý Phong Điền giật nảy mình.
"Đúng là dân luyện võ."
Lý Phong Điền gãi đầu, sau đó lau dầu mỡ trên tay lên chiếc áo bông vừa cũ vừa bẩn, nhìn đối phương và nói: "Đã có người nói cho ngươi điều kiện của bên khai phá rồi, nhưng ngươi không đồng ý. Ta hỏi một lần nữa xem như có đầu có cuối."
Lý Phong Điền không quan tâm Lý Nhai Sơn có trả lời hay không, tiếp tục nói: "Ngươi giúp chúng ta xử lý việc này, bảo mọi người ký tên. Sau khi xong việc, chúng ta sẽ âm thầm đổi điều kiện ngươi đưa ra thành tiền mặt, thần không biết quỷ không hay. Làm vậy có được không?"
"Người đến không ít."
Lý Nhai Sơn không trả lời thẳng câu hỏi của Lý Phong Điền, mà nhìn đám người ập vào sân nhà mình, châm chọc một câu: "Xem ra lá gan của Lý Phong Điền ngươi không lớn."
"Không trả lời tức là từ chối."
Trên gương mặt tang thương giống như một bác nông dân của Lý Phong Điền nở nụ cười điên cuồng: "Vậy thì nói điều kiện của Lý Phong Điền này đi. Tối nay ta sẽ đánh chết ngươi, hoặc là ngươi ký tên."
Câu nói này khiến Lý Nhai Sơn căng thẳng. Hắn lập tức lùi về sau, kéo giãn khoảng cách với đám người Lý Phong Điền lần nữa.
"Đừng sợ, ta cho ngươi ra đòn trước."
Lý Phong Điền chỉ vào cây gậy sắt trong tay Lý Nhai Sơn, nụ cười vẫn điên cuồng như cũ: "Thứ này không đánh chết người được đâu, ta có thể cho ngươi thử."
Sau đó, cái tên trông như nông dân này duỗi đầu đến trước mặt đối phương: "Nào, đập chết ta đi, ta cho ngươi cơ hội này."
Rất nhiều dân giang hồ Thiên Đô cho rằng Lý Phong Điền là kẻ điên.
Không phải là bởi vì hắn hung ác, mà bởi vì phong cách làm việc của hắn bộc lộ thái độ coi thường tính mạng. Bất kể là tính mạng của người khác hay là tính mạng của chính mình, Lý Phong Điền đều thể hiện sự điên cuồng mà người bình thường không hiểu.
Có người lắm chuyện đã so sánh nhân tài mới nổi Lý Phong Điền và bá chủ Thiên Đô thời kỳ đầu Tiểu Hồng Bào.
Tô Bình Nam có ác không?
Ác chứ.
Nhưng ở Thiên Đô, bất kể là tam giáo cửu lưu hay là nhân vật có thực quyền trong các ban ngành đều công nhận một điều.
Đó là Tiểu Hồng Bào biết phải trái.
Ai cũng biết Tô Bình Nam làm việc hung ác cay độc, không để lại đường sống. Nhưng có một điều, chỉ cần không xâm phạm lợi ích của hắn, không làm trái quy của của hắn, thì con cọp này không phải người khó giao tiếp.
Đúng là Cẩm Tú làm việc rất bá đạo.
Nhưng trước khi làm việc Tô Bình Nam luôn vạch ra một trình tự, sẽ không giết khi chưa dạy. Năm dài tháng rộng, đám tam giáo cửu lưu cũng quen với quy củ này.
Ít nhất thì tiếp xúc với Cẩm Tú còn có manh mối mà lần.
Nhưng Lý Phong Điền thì khác hoàn toàn.
Không ai biết hắn lúc nào vui lúc nào giận.
Ngay cả những người đi theo hắn cũng không ai có thể hiểu được cái tên giống hệt nông dân này. Có khi ngươi tát hắn một phát, hắn cũng chỉ hờ hững lắc đầu rồi bỏ đi. Nhưng cũng có khi một câu nói cũng chọc giận hắn, một giây sau hắn không chút do dự dùng dao găm đâm vào bụng ngươi.
Lý Phong Điền không xăm mình, không thích quần áo, vòng vàng, đồng hồ đeo tay. Dù có nhiều tiền đến mấy, quanh năm suốt tháng hắn cũng chỉ mặc chiếc áo bông bẩn đến nỗi không nhìn ra màu sắc.
Hắn không giống dân giang hồ, thậm chí không giống một con người. Hắn là một con thú hoang không hơn không kém. Trong vài lần tranh chấp, trạng thái Lý Phong Điền bộc lộ ra chẳng khác gì một con thú hoang không có lý trí.
Không do dự, không chuẩn bị, trực tiếp tấn công, bất chấp tất cả để đạt được mục đích.
"Sợ rồi à?"
Khi con thú hoang này đối mặt với dân luyện võ, hắn vẫn cực kỳ hung tàn: "Yên tâm đi, không ai có thể giết chết ta. Nhớ kỹ, nếu ngươi không đánh chết ta mà lại không ký tên, thì ta sẽ giết chết ngươi."
Lý Phong Điền nhếch miệng cười như một tên điên.
Mẹ hắn là bà cốt, dụng cụ xem bói cho người ta là xương mắt cá chân của người chết. Ai cũng biết người bói quẻ cho người chết sẽ đoạn tử tuyệt tôn, vậy mà Lý Phong Điền vẫn đến thế gian này.
Vì thế, trước giờ hắn chưa từng tôn trọng tính mạng của mình, tất nhiên hắn cũng không tôn trọng tính mạng của bất kỳ ai.
"Cmn ngươi dọa ta?"
Lý Nhai Sơn tiến thoái lưỡng nan. Tình huống hiện tại khác với suy nghĩ của hắn. nếu những người này tiến lên tấn công hắn thì hắn sẽ không do dự.
Liều mạng à, Lý Nhai Sơn đã luyện võ mấy năm không thiếu chút khí phách ấy. Nhưng đối phương lại chơi trò đấu võ miệng với hắn làm hắn hơi sợ hãi.
"Hừ!"
Lý Phong Điền phun nước bọt lên mặt Lý Nhai Sơn: "Đồ chết nhát, ngươi không dám thì ký tên đi. Lão tử còn tưởng ngươi là cọng rơm cứng. Không có gan thì phải nghe lời."