"Cmn!"
Hành động này của Lý Phong Điền đã hoàn toàn chọc giận Lý Nhai Sơn. Theo tiếng hét giận dữ này, vũ khí trong tay nam nhân mang theo tiếng rít giáng xuống đầu Lý Phong Điền.
Bộp!
Âm thanh nặng nề vang lên, thậm chí Kim Bảo đứng bên cạnh kinh hãi nhìn thấy đầu của Lý Phong Điền bị đập đến biến dạng. Có thể thấy lần này sức lực của Lý Nhai Sơn khủng cỡ nào.
Máu đỏ lập tức chảy xuống trán của Lý Phong Điền. Cơ thể nam nhân hơi lảo đảo, nhưng vẫn đứng vững.
Suy cho cùng Lý Nhai Sơn không phải là Lý Phong Điền. Mặc dù lúc ra tay hắn đã dốc hết sức lực, song vẫn vô thức tránh huyệt thái dương của đối phương, lựa chọn xương sọ cứng nhất.
"Cmn sức lớn thật."
Lý Phong Điền dùng ống tay áo bẩn thỉu lau máu liên tục chảy xuống, nhếch miệng cười dữ tợn: "Còn đánh nữa không?"
Lý Nhai Sơn im lặng.
Hắn vẫn luôn có lòng tin với giá trị võ lực của mình, mà bản thân cũng không phải thiện nam tín nữ gì. Tuy quanh năm hắn kiếm cơm ở vùng đất nhỏ khu Văn Đài này, nhưng trong lòng không cho rằng mình kém hơn những kẻ thanh danh vang dội trong tam giáo cửu lưu bên ngoài.
Giờ phút này hắn phát hiện mình sai rồi.
Nam Thiên Đô, Bắc Thẩm thành.
Những kẻ có thể để lại tên tuổi ở hai nơi này toàn là kẻ hung hãn không sợ chết, mà mình thì không có sự điên cuồng kia!
Hắn không dám giết người, nhưng Lý Phong Điền dám!
Lý Phong Điền tóm lấy cây gậy sắt trong tay Lý Nhai Sơn, chĩa vào đầu đối phương vung vẩy: "Ngươi không dám đánh chết ta, cũng không chịu ký tên. Vậy thì ta chỉ có thể đánh chết ngươi."
Khi nói ra ba chữ "đánh chết ngươi", nam nhân giống như đang nói đến chuyện lông gà vỏ tỏi. Thái độ bình tĩnh khiến rất nhiều người có mặt ở đây cảm thấy lòng ớn lạnh.
Một giây sau, Lý Phong Điền vung gậy sắt!
…
Trên giang hồ rất ít khi ra đòn trí mạng, suy cho cùng chẳng ai muốn ăn cơm tù cả.
Ra đòn trí mạng giết người thường có hai loại.
Một loại là máu nóng xông lên đầu, hoàn toàn mất lý trí. Thường thì ở trạng thái này, người ta không nghĩ đến hậu quả, ra tay quá đà.
Nhưng sau khi xong việc, bởi vì tâm trạng quá kích động nên rất có thể là ký ức về những việc đã làm sẽ trở nên trống rỗng.
Một loại khác là có ý định mưu sát.
Trước khi ra tay, bản thân đã chuẩn bị tâm lý gánh chịu tất cả hậu quả, vì vậy ra tay không chút do dự, mục đích là giết chết đối phương.
Nhưng Lý Phong Điền hoàn toàn không thuộc hai tình huống này.
Quá trình hắn ra đòn trí mạng tùy tiện như ăn cơm uống nước. Có lẽ trong mắt hắn, tính mạng không có ý nghĩa gì, giết chết đối phương là chuyện quá đỗi bình thường.
Bộp!
Trong lúc Lý Nhai Sơn còn đang ngây ngẩn, huyệt thái dương đã bị Lý Phong Điền nện trúng. Nam nhân ngã xuống đất. Hắn là dân luyện võ, nhưng võ hắn luyện không phải là Thiết Bố Sam trong truyền thuyết.
Huyệt thái dương bị đánh mạnh, rất ít người có thể sống sót. Lý Nhai Sơn vẫn giữ được tỉnh táo bởi vì lúc bị tấn công, hắn đã né tránh theo bản năng, hành động này đã cứu mạng hắn.
Đòn tấn công của Lý Phong Điền vẫn không dừng lại. Hắn đã nói với đối phương là sự việc chỉ có hai kết quả.
Một, hắn đánh chết đối phương.
Hai, đối phương ký tên.
Thoáng chốc, chỉ thoáng chốc thôi.
Dưới sự hung ác của Lý Phong Điền, đầu của Lý Nhai Sơn giống như một quả bóng golf, có điều nó không bay ra tạo thành đường vòng cung xinh đẹp, mà chỉ liên tục phun ra máu đỏ.
"Ta ký tên."
Đánh trả gì đó, tôn nghiêm gì đó trong đầu Lý Nhai Sơn đều bị đòn tấn công tàn nhẫn của Lý Phong Điền đánh bay không còn sót lại chút gì. Hắn vùng vẫy, liều mạng dùng chút sức lực cuối cùng hét lên câu này.
"Đói rồi."
Lý Phong Điền tiện tay ném gậy sắt xuống đất, nhếch miệng nói với Lý Nhai Sơn đã biến thành một hồ lô máu sõng soài trên mặt đất: "Bảo vợ ngươi nấu cơm đi."
…
Một đêm qua đi, hôm sau xe ủi thuộc công ty của An công tử chạy vào khu Văn Đài, công trình bắt đầu suôn sẻ.
Về phần sự sống chết của rất nhiều người, An công tử không quan tâm. Về mặt pháp luật, công việc do bên thuê ngoài tiến hành, dù xảy ra chuyện cũng do tên điên Lý Phong Điền gánh vác.
Quyền thế của An gia ở Thiên Đô vẫn có thể chống chọi được chút mưa gió ấy.
Đừng bao giờ xem thường tốc độ truyền bá tin tức nhanh nhạy của tam giáo cửu lưu.
Văn Đài rất đoàn kết, cũng giỏi đánh đấm, có thể nói là khúc xương khó gặm nhất. Vậy mà Lý Phong Điền gặm ngon lành. Nhờ đó, danh tiếng của Lý Phong Điền nhất thời có một không hai.
Tập đoàn Cẩm Tú vẫn giữ im lặng. Tiểu Hồng Bào kiệt ngạo cay độc trong ấn tượng của mọi người tỏ thái độ rất kỳ lạ về sự quật khởi của nhóm người Lý Phong Điền.
"Hiện tại phạm vi thế lực của Lý Phong Điền không xâm phạm vào bản đồ lợi ích của Tiểu Hồng Bào. Nhưng với tính nết của tên Lý Phong Điền kia, sớm muộn gì cũng có ngày hắn không nhịn được. Ta muốn xem Tiểu Hồng Bào thật sự một lòng muốn lên bờ hay là có âm mưu nào khác."
Trong phòng số ba của Cẩm Tú Sơn Trang, An mập nghiêm túc nói với con trai mình: "Tiểu Hồng Bào khinh thường hạng người như Lý Phong Điền, ngươi đừng dính dáng nhiều tới hắn. Sự việc tuyệt đối không đơn giản."
…
Khác với thị trường tài chính mây vần gió nổi, hôm nay Cảng thành nắng chói chang.
Mười tám tháng tư.
Hợp cưới gả, khai trương, giao dịch, là một ngày hoàng đạo. Xem ra ở Cảng thành mang đậm văn hóa phong thủy, tổ chức đấu giá Sotheby's có nền móng và lịch sử thâm hậu cũng không ngoại lệ.
Phi Cơ có nằm mơ cũng không ngờ mình sẽ mặc trang phục này xuất hiện ở nơi đây. Hòa Ký rất lớn, nhưng lại không có địa vị gì trong mắt đỉnh lưu Cảng thành. Vì vậy trước khi Phi Cơ tới tham dự buổi đấu giá, lão đại Tô Bình Nam đã ra mệnh lệnh cho hắn.
"Rất nhanh thôi chúng ta sẽ không còn là găng tay trắng chỉ có thể núp trong bóng tối làm những việc dơ bẩn, mà là băng đảng thời đại mới có thể chơi dao, cũng có thể chơi phe phái."
Mỗi hành động lời nói của nam nhân đều bộc lộ sự hào hùng ngạo mạn: "Vì vậy ngươi phải chú ý tới hình tượng của mình. Kêu Rebecca đi cùng ngươi. Một là mua đồ, hai là phô bày diện mạo mới của Hòa Ký, cả hai đều quan trọng."
Có câu nói này của Tô Bình Nam, Phi Cơ tân trang cho bản thân một phen. Ở Cảng thành, giới nghệ sĩ và băng đảng liên quan mật thiết, vì vậy tìm mấy nhà tạo mẫu không khó.