Vẻ mặt Phi Cơ lạnh lùng, sau khi vào bàn hắn cảm nhận rõ sự xa cách và kinh ngạc mà người xung quanh cố ý để lộ ra.
Cái bô vĩnh viễn chỉ nên làm một cái bô.
Từ khi nào đại ca băng đảng có thể bước vào nơi này? Sau khi biết thân phận của Phi Cơ, không ít cậu ấm nhà giàu thiếu kiên nhẫn bắt đầu xì xào bàn tán. Buổi đấu giá còn chưa bắt đầu, Phi Cơ đã trở thành tâm điểm của hội trường. Điều này khiến Phi Cơ tính tình hung hãn sa sầm sắc mặt.
"Xem ra ngày mai ngươi sẽ xuất hiện trên bản tin."
Rebecca choàng tay Phi Cơ, kín đáo vỗ lên người đối phương, thấp giọng nói: "Ngươi đại diện cho hình tượng chuyển hình của Hòa Ký, vì vậy ngươi nên mỉm cười."
Trong lúc hai người đang thì thầm, Nhạc Vi đã lên bục đấu giá, bắt đầu phần mở đầu tối nay.
"Xin chào các quý vị." Nữ nhân dùng tiếng Anh lưu loát chào hỏi mọi người, giọng điệu vui vẻ có phần bông đùa tao nhã hâm nóng bầu không khí tối nay. Tuy nhiên, trong lòng nàng đang nổi sóng to gió lớn.
Phi Cơ.
Nam nhân thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo kia là đầu đảng của băng đảng lớn nhất Cảng thành.
Thuộc hạ nhiều vô kể, gần như lũng loạn ngành giải trí và cầm đồ của nửa Cảng thành.
Hạng người này là nhân tố bất ổn nhất trong buổi đấu giá.
…
Cảng thành rất lớn, nhưng cũng rất nhỏ.
Mười lăm phút sau, tin tức Phi Cơ bước vào buổi đấu giá Sotheby's đã lọt vào tai Tăng Quốc Sơn.
Lão nhân dừng động tác pha trà, quay sang nhìn Thôi quản gia sắc mặt tiều tụy.
"Cho ta một điếu thuốc."
Thôi quản gia kinh ngạc.
Hắn đã đi theo Tăng Quốc Sơn hơn hai mươi năm, biết ông chủ của mình từ lâu đã cai thuốc vì nguyên nhân sức khỏe, chỉ khi nào suy nghĩ chuyện lớn mới châm thuốc lá.
Lẽ nào tin tức Phi Cơ tham dự buổi đấu giá có gì đó mà mình không nhìn ra?
Thôi quản gia ôm một bụng nghi ngờ, lấy điếu thuốc lá ra rồi cung kính châm lửa cho Tăng Quốc Sơn. Trong phòng làm việc yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Lòng muông dạ thú, nhất định phải hạ một liều thuốc mạnh!"
Khi điếu thuốc cháy đến đầu lọc, Tăng Quốc Sơn lẩm bẩm một câu, sau đó cầm điện thoại lên.
"Sếp Tiêu, lâu rồi chúng ta không uống trà."
Sau khi hàn huyên vài câu, Tăng Quốc Sơn đi vào chủ đề chính: "Ta muốn ngươi giúp ta một việc, ngay bây giờ."
…
Tiến vào xã hội thượng lưu và dung nhập vào xã hội thượng lưu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Thế nào là xã hội đỉnh lưu?
Rất nhiều người cho rằng chẳng qua là có tiền, có quyền mà thôi.
Hoàn toàn sai!
Xã hội thượng lưu không phải xã hội, mà là một loại hình thái xã hội. Ở Cảng thành, được xếp vào xã hội đỉnh lưu chân chính chỉ có một tiêu chuẩn.
Khống chế quyền lực chính trị, nắm giữ tài nguyên xã hội, và kiểm soát người phân phối tài nguyên thiên nhiên. Vì sao Tăng gia lại được xếp vào nhà giàu đỉnh cấp?
Không phải vì tập đoàn Tăng Thị của hắn, mà là do kho hàng và lĩnh vực hậu cần của hắn ở Cửu Long có quyền phát ngôn lớn.
Rất nhiều tinh anh quật khởi từ tầng chót không biết điều này. Ví dụ đơn giản nhất là La Thần Đồng từng hô mưa gọi gió trong giới tài chính và bất động sản Cảng thành.
Thời kỳ hưng thịnh, hắn có thể nâng cốc vui cười với Lý Siêu Nhân, có thể bình luận con ngựa nào chạy nhanh với Tứ thúc. Nhưng ở thời điểm mấu chốt, những người này sẽ gạt bỏ ngươi ra bên ngoài. Nếu ngươi khiêu khích đối phương, thì kết quả duy nhất là bị chia ra mà ăn.
Bởi vì ngươi chỉ tiến vào vòng quan hệ đó, chứ chưa dung nhập vào nó. Cho nên, La Thần Đồng chỉ có thể chết trong nghèo khó trên hành lang của một bệnh viện công lập.
Với bản đồ thế lực và năng lực làm việc của Hòa Ký, nói thật là xã hội thượng lưu rất sẵn lòng làm bạn với Phi Cơ. Nói cách khác, Phi Cơ rất dễ tiến vào xã hội thượng lưu. Dù sao không có ai sống quang minh chính đại như bề ngoài, mặt tối của các đại gia đỉnh cấp cực kỳ dơ bẩn, người bình thường không cách nào tưởng tượng nổi. Bọn hắn cần găng tay trắng làm việc nhanh gọn lẹ.
Tô Bình Nam biết rõ bản chất của những người này. Vì vậy, việc Hòa Ký cần làm là giẫm lên Tăng gia thượng vị nhập cuộc, dùng thực lực nói cho đối phương biết Hòa Ký có đủ tư cách nhập cuộc nói chuyện.
Tăng Quốc Sơn quả là cay độc.
Từ đôi câu vài lời trong cuộc đàm phán với Phi Cơ và hành vi đối phương đi tham dự buổi đấu giá, hắn đã nhìn ra manh mối. Thì ra Hòa Ký không ủng hộ chính nghĩa gì hết, cũng không muốn bắt chẹt mình. Đám du côn này coi Tăng gia là hòn đá thử vàng để nhập cuộc!
Tăng Quốc Sơn tức giận vì bị khinh thường.
"Đường chủ chín phân khu của Hòa Ký không ai không có tiền án tiền sự. Không có chứng cứ khởi tố, nhưng có thể dọa bọn hắn sợ hãi."
Trước mắt Tăng Quốc Sơn đã thu thập được không ít tư liệu về Hòa Ký. Hắn chậm rãi dụi tắt điếu thuốc lá rồi nói tiếp: "Hung Nhân Kiệt, Đại Phi, và cả Phi Cơ, ta muốn các ngươi tạm giam bọn hắn đủ bốn mươi tám tiếng."
"Chuyện của bọn hắn đều có người gánh vác, chúng ta không có cách nào. Tăng tiên sinh, Hòa Ký cắm rễ dưới tầng chót đã gần trăm năm, không đánh ngã được đâu."
Hiển nhiên người ở đầu bên kia điện thoại cảm thấy gióng trống khua chiêng bắt mấy hồng côn Hòa Ký về đồn uống trà hoàn toàn không có ý nghĩa thực tiễn, bèn uyển chuyển đề xuất ý kiến của mình.
"Con chuột sống trong bùn đất đều sợ ánh sáng."
Tăng Quốc Sơn nở nụ cười ẩn ý: "Sợ thì cơ hội sẽ xuất hiện."
Tăng Quốc Sơn cúp máy.
Trước kia đối phương nợ hắn không ít ân tình, nếu không phải hắn ra tay thì đối phương nào có ngày hôm nay. Giờ đã đến lúc trả nợ rồi.