Rebecca suy đoán chính xác.
Khi giá chạm mốc hai mươi triệu, Quách Vân Phàm cắn môi, không cam tâm nhưng vẫn phải ngoan ngoãn dừng động tác.
“Hai mươi triệu lần thứ nhất, hai mươi triệu lần thứ hai…”
Cộp! Tiếng gõ búa vang lên, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay. Có thể thấy được, lần biểu diễn này của Hòa Ký đã khiến cho suy nghĩ của không ít người phát sinh thay đổi.
Quá trình sau đó không cần phải nói.
Sau khi đầu hổ được bán với giá hai mươi triệu, mọi người bình tĩnh lại. Bức tranh nổi tiếng “Đứa con hoang đàng” của Rembrandt xuất hiện trong buổi đấu giá cũng chỉ bán được với giá hai mươi ba triệu.
Sau khi buổi đấu giá kết thúc, không đợi Phi Cơ hoàn thành một loạt thủ tục bàn giao, một đống người đã vây quanh hắn đưa danh thiếp. Đám phú hào các ngành nghề đã thận trọng để ý đến người này.
Mặc dù Hòa Ký tồn tại đủ lâu nhưng khi Phi Cơ vào sân, tình huống có chút khác biệt. Một số hàng rào vô hình đã mở ra.
Phi Cơ chưa quen thuộc với tình huống này, có vẻ hơi cứng nhắc trước những lời tâng bốc. Nhưng Rebecca bên cạnh hắn đã bù đắp hoàn hảo cho hắn.
Mặc dù nhà họ Chung không tính là danh môn ở Đồn Môn, nhưng nàng được bồi dưỡng rất kỹ trên phương diện này. Nhờ có Rebecca, gương mặt của Phi Cơ rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Lúc này, một giọng nói lạnh lùng khiến sắc mặt của hắn sa sầm xuống.
“Cho vay nặng lãi và phí bảo vệ cũng có lời quá nhỉ.”
Quách Vân Phàm và đám bạn của mình không biết bước đến từ khi nào. Người này với Tăng Trí Uy có thể nói là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Hắn chẳng thèm ngó tới Rebecca: “Mấy năm qua, ngươi làm ăn không tệ. Gần đây ta mua một chiếc du thuyền. Có rảnh thì ngươi đến uống một ly nhé.”
Dứt lời, Quách Vân Phàm còn cố ý nở một nụ cười: “Năm đó, quan hệ giữa ta và cái tên Nobel kia không được tốt cho lắm.”
Bầu không khí vô cùng lạnh lẽo.
Tất cả mọi người đều nghe ra câu nói ẩn ý của Quách Vân Phàm.
Trước kia, Rebecca là du học sinh Tinh Điều quốc. Phong cách sinh hoạt của nàng hoàn toàn bị ảnh hưởng bởi phong cách làm việc của người kia. Cộng thêm, nàng luôn suy nghĩ mình là công cụ hôn nhân chính trị, cho nên nàng làm việc rất điên cuồng.
Nhưng mấy năm qua, nữ nhân vẫn không lập gia đình hay quen biết ai, hơn nữa nàng còn gia nhập chính đàn, trở nên nổi tiếng, khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Không ai ngờ Quách nhị công tử lại nói ra những lời như thế trong trường hợp này.
Gương mặt của Phi Cơ trở nên lạnh lẽo. Nam nhân đạp chân về phía trước. Khí tức hung hãn của Phi Cơ khiến sắc mặt Quách nhị công tử trắng bệch. Lúc này hắn mới nhớ đến bản chất của đối phương.
Hồng côn xã hội đen, dân liều mạng.
Rebecca kéo Phi Cơ lại, chậm rãi lắc đầu.
Phi Cơ dừng động tác. Không phải hắn chịu thua, mà bởi vì trong danh sách lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Cẩm Tú, Rebecca là cấp trên của hắn. Cho nên hắn chỉ có thể phục tùng.
Đây là quy củ. Quy củ của Cẩm Tú rất cứng rắn. Phi Cơ lùi về sau một bước, ánh mắt như dao khiến cho đám người đang định lao lên phải lùi về sau một bước mới giữ vững tinh thần.
Rebecca lạnh lùng nhìn Quách Vân Phàm. “Miệng của ngươi còn thối hơn người khác.”
Lời nói kế tiếp của nữ nhân như đâm thẳng vào tim đối phương.
“Thứ duy nhất mà ngươi có thể khoe ra chỉ là một quán rượu, lại còn thua lỗ mấy năm nay. Cả đời này của ngươi kiếm không nổi cái giá bỏ ra trong buổi đấu giá này đâu. Ngươi chỉ là một phế vật ăn không ngồi rồi chờ chết mà thôi.”
Biểu hiện của Rebecca đã cho người ta thấy sự cường thế của nàng: “Nếu không có Quách bá phụ, ngươi ngay cả tư cách đứng trước mặt ta cũng không có.”
Quách Vân Phàm ngây ra.
Cãi nhau thì hắn thua rồi, thế còn đánh nhau?
Trường hợp không thích hợp thì không nói, cơ bắp căng phồng dưới lớp áo vest của Phi Cơ khiến cho Quách Vân Phàm mất sạch dũng khí.
Rebecca tiến lên một bước, dùng giọng nói chỉ hai người có thể nghe được: “Bởi vì ngươi là phế vật, cho nên ta nể mặt Quách bá phụ tha cho ngươi một mạng. Nhưng ngươi nhớ kỹ một câu, lần sau không được như vậy nữa.”
“Nếu để ta nghe thấy những lời nói vừa nãy lần nữa, ta cam đoan ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Sự lạnh lùng trong giọng nói của nữ nhân khiến cho Quách nhị công tử rét run.
…
Quách nhị công tử vội vã rời đi. Hắn không ngờ sau lưng Rebecca còn có một con hung thú chính cống.
Con hung thú này đã từng nói một câu khi Rebecca gia nhập.
“Nếu ngươi trung thành, ta sẽ thay ngươi chém rụng chướng ngại vật.”
…
Xung đột giữa Quách Vân Phàm và Rebecca không gây nên gợn sóng quá lớn.
Không phải vì sự việc không đủ oanh động, mà bởi vì chuyện phát sinh trên người Phi Cơ đã khiến truyền thông phát điên, chuyện của hai người kia lập tức bị ném ra sau đầu.
Đối mặt với phỏng vấn của phóng viên, Phi Cơ đã tuyên bố ngay tại chỗ rằng hắn sẽ quyên tặng đầu thú vừa mới đấu giá được cho bảo tàng phương Đông của tập đoàn Poly ở Thịnh Kinh.
Hắn vừa nói xong, lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.
Người dân Cảng thành bị Nhất Bất Lạc quốc đô hộ gần trăm năm, rất nhiều người đã trở thành người thực dân chính cống. Bọn hắn cảm thấy mơ hồ về bản thân, không biết mình thuộc về đâu, quan điểm Đông Tây xung đột, sự truyền bá của truyền thông cùng với những động cơ thầm kín khiến nhiều người không biết lựa chọn thế nào cho đúng.
Cộng thêm thân phận của Phi Cơ khiến hành động của hắn mang nhiều tin tức.
Không chờ mọi người tiêu hóa xong, nhân viên cảnh sát mặc vest đi giày da xuất hiện trước mặt tất cả mọi người.
“Phi Cơ tiên sinh, mời ngươi đi theo ta một chuyến.”
Đội trưởng Hà dẫn đội cố ý nói to để cho mọi người có thể nghe thấy: “Chúng ta nhận được tin nói ngươi có liên quan đến sự kiện bạo lực phát sinh gần đây, cho nên chúng ta cần ngươi tiếp nhận phối hợp điều tra.”
Ngay lập tức, tiếng đèn flash nhấp nháy giống như tiếng pháo trong lễ hội mùa xuân, từ đó có thể thấy các phóng viên điên cuồng như thế nào.
Cũng không còn cách nào, nhiều chuyện xảy ra liên tiếp thật sự quá hot.
Lão đại của một băng đảng xã hội đen bỏ ra hai chục triệu mua quốc bảo, sau đó quyên tặng vô điều kiện, sự kiện ẩn chứa bên trong đủ để bọn hắn viết mấy ngày.
Cảnh sát lựa chọn xuất hiện vào lúc này, ý nghĩa trong đó lại càng đáng để ghi lại.