Đòn phản kích của Hòa Ký vẫn tiếp tục.
Trong lúc Tăng Quốc Sơn còn đang quan sát, sự việc hắn hao tâm tổn trí dìm xuống bỗng nhiên bùng nổ.
Lượng tiêu thụ của nhật báo PG không tệ.
Hơn nữa, chuyện công tử Tăng gia tông chết người và bắt Tế Quỷ gánh tội thay cũng dậy lên một làn sóng dư luận nhất định. Nhưng bởi vì nhật báo PG vốn tập trung vào scandal của các đại gia và minh tinh, lại còn thích thêm mắm dặm muối, cho nên độ tin cậy không cao.
Vì thế, rất nhiều người bán tín bán nghi. Mà việc Tăng Quốc Sơn cần làm là không để cho chuyện lên men. Với thế lực của hắn, tuy phải nợ ân tình nhưng tung ra mấy đề tài thu hút sự chú ý không khó.
Phải công nhận là Tăng Quốc Sơn làm rất thành công.
Mọi người thường nhanh quên nỗi đau của người khác. Chỉ trong hai mươi tiếng ngắn ngủi, rất nhiều người đã quên mất chuyện của Tế Quỷ.
Ngay lúc Tăng Quốc Sơn cho rằng mình có thể dốc toàn tinh lực vào Hòa Ký, khiến cho tên Phi Cơ không biết trời cao đất rộng này biết hậu quả khi chọc tới mình, đột nhiên một buổi họp báo điện ảnh của ca ca dấy lên sóng gió ngập trời.
Ca ca.
Từ này chỉ thân phận hoặc là cách gọi người khác. Nhưng trong trường hợp của Trương Ca Vinh, từ này đã biến thành một cái tên khác của hắn.
Sự thân thiện gần gũi của Trương Ca Vinh khiến lời nói của hắn có độ chân thật rất cao trong lòng người. Trước khi hắn đột nhiên vạch trần bí mật, mọi thứ rất bình thường, chỉ là một buổi phỏng vấn liên quan đến điện ảnh bình thường.
Bộ phim Thập tinh báo hỉ vốn tập hợp dàn sao nổi tiếng, vì vậy thu hút truyền thông toàn Cảng thành. Sau khi trả lời mấy câu hỏi của phóng viên, đột nhiên ca ca lấy ra một tờ báo và nói một câu: "Phim ảnh có tính giải trí, nhưng hiện thực rất tàn khốc."
Do đó, sự việc trở nên không thể vãn hồi.
Nửa tiếng sau, chuyện của Hà Tế Khuê thậm chí còn được đăng lên bản tin cuối ngày của đài TVB và ATV, nhất thời nổi tiếng toàn Cảng thành. Tăng Quốc Sơn là người, không phải thần. Hắn biết rõ lần này không thể dìm được nữa, chỉ có thể mặc cho sự việc tiếp tục lên men. Cổ phiếu của tập đoàn Tăng thị giảm chín điểm.
1,1 tỷ không cánh mà bay.
Trong dinh thự cao cấp trên núi, Tăng Quốc Sơn luôn bình tĩnh không bộc lộ cảm xúc lần đầu tiên đập vỡ tivi trước mặt người giúp việc.
"Một con hát cũng xen vào chuyện này?"
Sắc mặt Tăng Quốc Sơn u ám: "Điều tra xem kẻ nào giở trò phía sau, ta muốn bọn hắn phải trả giá đắt!"
Quản gia Thôi khom lưng không nói gì.
Tăng Quốc Sơn biết rõ nếu không dìm được chuyện này thì sẽ gây ra bao nhiêu phản ứng dây chuyền. Cảm giác kiếm củi ba năm đốt một giờ khiến hắn không dằn nổi cơn giận trong lòng.
...
Tăng Quốc Sơn nắm rõ đại cục. Trong lúc hắn đang nổi trận lôi đình, Hòa Ký lại tung ra một đòn phản kích sắc bén.
"Chủ nhiệm Lục Chí Liêm?"
Trước khi Lục Chí Liêm - chủ nhiệm phòng điều tra đứng đầu ban chấp hành ICAC - bước vào thang máy khu căn hộ của mình, một giọng nói già nua vang lên sau lưng hắn.
Nam nhân xoay người.
Một bà cụ tóc bạc trắng, sắc mặt tiều tụy, ngồi ở khúc ngoặt cầu thang, đôi mắt đục ngầu nhìn hắn.
"Xin hỏi ngài có phải là chủ nhiệm Lục Chí Liêm không?"
Lưu a bà vẻ mặt mệt mỏi tiếp tục hỏi.
"Ta là Lục Chí Liêm."
Với nước da ngăm đen, trông Lục Chí Liêm cực kỳ khỏe khoắn sáng láng. Nam nhân thấy Lưu a bà đi bộ cũng run rẩy, bèn chủ động tiến lên đỡ đối phương.
"Ngươi có thể giúp cháu trai của ta không?"
Lưu a bà quỳ bịch xuống trước mặt Lục Chí Liêm. Hành động này khiến đối phương giật mình.
"Ngươi đứng lên đi, ta không phải cảnh sát. Ta nghĩ ngươi đã hiểu lầm nghề nghiệp của ta, rất nhiều chuyện không nằm trong phạm vi chức trách của ta."
Lục Chí Liêm trả lời rất nghiêm túc: "Đương nhiên nếu cháu trai của ngươi gặp phải vấn đề an toàn thân thể cần giúp đỡ, thì ta có thể giúp ngươi báo cảnh sát."
Chuyện chuyên nghiệp có người chuyên nghiệp.
Chức trách của ICAC và cảnh sát khác nhau.
Trong công việc, Lục Chí Liêm nghiêm túc đến độ hà khắc. Hơn nữa, hắn thấy tầng lớp của Lưu a bà và nghề nghiệp của mình ít giao thoa, vì vậy Lục Chí Liêm động lòng trắc ẩn nhưng tuyệt đối sẽ không tùy tiện nhúng tay vào việc của cảnh sát.
"Không phải ta muốn ngươi cứu cháu trai của ta, ta cầu xin ngươi giúp hắn."
Câu nói tiếp theo của Lưu a bà khiến nét mặt Lục Chí Liêm trở nên nghiêm nghị.
"Có cảnh sát nhận tiền, đổ oan cho cháu trai của ta."
Lục Chí Liêm ngắt lời Lưu a bà: "Tùy tiện vu oan cho nhân viên cảnh vụ thì phải chịu trách nhiệm đấy."
"Ta không vu oan, ngươi có thể điều tra."
Vẻ mặt Lưu a bà tràn đầy đau khổ: "Bà già này cả đời chưa từng nói dối. Bọn hắn nói cháu trai của ta tông chết người, nhưng ta xác định cháu trai của ta không làm."
"Nhân viên cảnh sát bị tình nghi phạm pháp?"
Nếu nói lúc nãy nam nhân vẫn còn tỏ ra hòa nhã, thì lúc này hắn đã biến thành một con sư tử phát hiện ra con mồi.
…
Phía sau ngẫu nhiên là tất nhiên.
Khi Lục Chí Liêm kiên nhẫn hỏi Lưu a bà chi tiết sự việc, hắn biết rằng mình là đối tượng bị người ta sàng lọc kỹ càng chọn ra.
Trên bàn trong văn phòng của Tô Bình Nam, tám tập hồ sơ của nhân viên ICAC xếp thành một chồng, mà hồ sơ của Lục Chí Liêm ở trên cùng.
"Làm việc bình tĩnh vững vàng, cương trực công chính."
Tô Bình Nam lật xem tài liệu về đối phương, trong mắt có ý khen ngợi.
"Khả năng đánh đấm rất mạnh, nắm giữ kỷ lục bắn súng thực chiến IPSC, là sự lựa chọn không tồi."
Rebecca đang xoa bóp vai cho nam nhân lại đưa ra ý kiến khác: "Boss, ta cảm thấy Lưu Bảo Cường là sự lựa chọn tốt nhất! Lục Chí Liêm quá thông minh."
"Giết rồng cần dũng sĩ."
Tô Bình Nam mỉm cười khép tài liệu: "Lưu Bảo Cường thăng tiến quá thuận lợi, nhìn có vẻ vinh quang nhưng thật ra chưa từng trải qua mưa bão. Nội tâm của người trẻ tuổi này không chịu nổi áp lực từ Tăng Quốc Sơn đâu."