A Vinh biết thân phận của Rebecca, hơn nữa hắn ấn tượng sâu sắc về phong cách làm việc cường thế, tính cách kiêu ngạo của nữ nhân. Hôm nay nữ nhân hạ mình như vậy không khỏi khiến A Vinh chú ý tới vị khách sắp đến.
Lẽ nào là đại gia đỉnh cấp? Hay là chính khách cấp cao?
A Vinh không phải tò mò đợi lâu, vị khách Rebecca chờ đợi khiến hắn hơi bất ngờ.
Bốn nam một nữ, cách ăn mặc là của du khách nội địa.
A Vinh nắm rõ các thương hiệu xa xỉ, chỉ cần liếc một cái là hắn nhìn ra trang phục của những người này không rẻ nhưng cũng không đắt.
Chỉ là đồ bán đầy đường.
Vậy mà những người này lại được Chung tiểu thư xem trọng như vậy?
Tuy trong lòng có nghi vấn, song A Vinh vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp, nhanh chân bước tới tiếp đón.
"Dân nơi khác mà thôi."
Cảm giác về sự ưu việt đặc trưng của người Cảng thành khiến A Vinh đưa ra đánh giá. Bất tri bất giác nụ cười của hắn không còn niềm nở như trước.
"Các vị có khẩu vị đặc biệt gì không? Có ăn kiêng gì không?"
Sau khi đến gần đám người Rebecca, A Vinh cố ý hỏi bằng tiếng Anh.
Hắn hoàn toàn không biết mình đang đối mặt với hung thần, tật xấu thâm căn cố đế khiến hắn đưa ra lựa chọn một cách tự nhiên.
Bởi vì đã quen phục vụ bằng tiếng Anh nên Rebecca không phát hiện ra giám đốc A Vinh ngấm ngầm khinh bỉ. Nhưng Hạng Tiểu Bình và Mộ Dung Thanh Thanh là ai chứ?
Những người này đánh giết quanh năm, có trực giác giống như dã thú. Mấy sát thần này không biết đây là tật xấu khinh thường của dân Cảng thành, vì vậy bọn hắn cho rằng giám độc A Vinh có địch ý.
Mộ Dung Thanh Thanh còn đỡ, chỉ lạnh lùng nhìn đối phương rồi phớt lờ luôn. Trong mắt nữ nhân, hạng người này chỉ là một con kiến có thể bóp chết dễ dàng, hoàn toàn không đáng quan tâm.
Nhưng Hạng Tiểu Bình và Lâm Quốc Chính thì khác.
Bọn hắn sống ở khu đất hoang nhiều năm, trong xương cốt tràn đầy dã tính. Lâm Quốc Chính lập tức cứng người, ánh mắt nhìn giám đốc A Vinh không che giấu sát ý.
Tức thì sau lưng A Vinh đổ mồ hôi lạnh. Không hiểu sao đối phương khiến hắn bủn rủn tay chân. Lúc này hắn mới phát hiện ra trên người mấy người nơi khác này có khí thế mà hắn chưa từng thấy.
Dân giang hồ sao?
Không giống.
Trên mặt những người này không có chất giang hồ. Vậy thì vì sao mình lại sợ hãi? Chắc chắn không phải là vì đối phương cường tráng, dù trong đoàn người có hán tử cao to như gấu chó. A Vinh có thể khẳng định hai điểm này.
Hắn từng đến phòng tập gym, những tên luyện tập thành khỉ đột trong đó cũng chẳng mang lại cảm giác áp lực như vậy.
Là ánh mắt.
A Vinh bừng tỉnh, hắn hiểu ánh mắt mấy người này nhìn hắn là ánh mắt gì.
Đó là ánh mắt nhìn người chết. Lúc biểu đệ Vinh thịt heo của mình cầm dao mổ nhìn con heo mập, ánh mắt giống hệt những người đó nhìn mình.
Mọi suy nghĩ trong đầu hắn lập tức không cánh mà bay, thái độ trở nên vô cùng cung kính.
"Sao vậy?"
Rebecca dừng bước. Nàng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Lâm Quốc Chính.
"Không có gì."
Hạng Tiểu Bình lắc đầu: "Hắn chỉ hơi không thoải mái thôi."
Đây không phải khu đất hoang, không phải nơi có thể giải quyết mọi chuyện bằng vũ lực và giết chóc trần trụi. Tô tổng đang ở phía trước, lúc này mình nhất định phải lấy đại cục làm trọng.
…
Nhiếp Bảo Ngôn lại đi xem mắt. Nữ nhân vốn đã ghét cái chuyện tốn công vô ích này. Có thể nói nếu nàng không làm công việc đặc biệt này, thì nàng không cần phải đi xem mắt.
Nữ nhân rất đẹp.
Ngoại hình của nàng không phải kiểu liếc nhìn liền kinh diễm, nhưng tài trí đã dung nhập vào xương tủy làm cho nữ nhân vô cùng hấp dẫn.
Hiện tại người lớn trong nhà đang nóng lòng như lửa đốt.
Trong mắt ba mẹ và họ hàng của Nhiếp Bảo Ngôn, còn hai năm nữa là nữ nhân bước sang tuổi ba mươi. Nữ nhân ba mươi như bã đậu, lúc đó muốn kết hôn với chàng rể vàng cũng khó.
Nàng tốt nghiệp học viện Y nổi tiếng ở nước ngoài, còn giành được điểm cao trong phần khám nghiệm dấu vết ở Đăng Tháp quốc.
Nói tóm lại, nàng vô cùng ưu tú. Nhưng không lấy được người chồng tốt thì chẳng khác gì thất bại ê chề. Với ý nghĩ này, ba mẹ của Nhiếp Bảo Ngôn thúc giục họ hàng điên cuồng thả lưới kén rể.
Tiếc là kết quả không như mong muốn.
Công việc của Nhiếp Bảo Ngôn quá đặc biệt, làm cho rất nhiều thanh niên tài tuấn chùn bước. Dần dà Nhiếp Bảo Ngôn cũng mất hứng.
Nhưng lần này không giống.
Đối phương là cảnh sát quốc tế, tuổi còn trẻ đã là giám sát cấp cao, có thể nói là tuổi trẻ tài cao. Trước khi gặp mặt, người mai mối đã nói rõ về nghề nghiệp của nữ hài.
Đối phương không kỳ thị nghề nghiệp của Nhiếp Bảo Ngôn, cũng kinh diễm khi nhìn thấy ảnh chụp của nàng.
Vì vậy, hắn rất có thành ý hẹn nàng ăn cơm ở một nhà hàng cao cấp.
Mà nhà hàng này có tên...
Morrie.
…
Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Bất kể ngươi làm một chuyện kín kẽ cỡ nào, xóa sạch dấu vết cỡ nào, dường như ông trời vẫn có thiên ý.
Chuyện gì nên đến nhất định sẽ đến.
Có thể lựa chọn điểm hẹn là nhà hàng Morrie, tất nhiên thực lực kinh tế của đằng trai khá hùng hậu.
Nhưng xem mắt không liên quan nhiều tới địa điểm, chỉ là một quy trình mà thôi. Đầu tiên giới thiệu bản thân. Nếu có thiện cảm thì phải từ từ thể hiện sự hài hước của mình hoặc một khía cạnh nào đó mà đối phương thích.
Đến bây giờ, Nhiếp Bảo Ngôn và Trần Chính Quân giao lưu không tệ. Huống chi Trần Chính Quân có ngoại hình ổn, vóc dáng cao lớn vạm vỡ, đường nét gương mặt rõ ràng, trông khí khái bức người.
"Công việc hàng ngày của ta phần lớn liên quan đến người chết. Trước khi đến đây dùng bữa, đôi tay này vừa mới giải phẫu bảy bộ thi thể."
Nhiếp Bảo Ngôn mặc đồ đen chín chắn nâng kính, vừa nói chuyện vừa cố ý cầm chiếc bánh mì bên cạnh đưa cho đối phương.
Trong đôi mắt đẹp của nữ nhân ẩn chứa ý bông đùa. Không ít tinh anh tỏ ra rộng lượng trước tính chất công việc của nàng, nhưng kỳ thật rất chán ghét.
Thậm chí đồ vật nàng chạm vào, đối phương tránh không kịp. Nhiếp Bảo Ngôn có chút kiêu ngạo, vì vậy nữ nhân dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.