"Cứ yên tâm mà ăn, ta đã thực hiện quy trình khử độc rất tốt."
Nhiếp Bảo Ngôn thong thả nói tiếp: "Nếu ngươi không chấp nhận được thì có thể đi ngay bây giờ, ta sẽ thanh toán bữa cơm này."
"Ta không quan tâm mấy chuyện này, trái lại còn cảm thấy rất hứng thú với công việc của ngươi. Bởi vì chứng cứ mà các ngươi phát hiện ra khiến cho rất nhiều phần tử ngoài vòng luật pháp bị trừng phạt thích đáng."
Trần Chính Quân khẽ mỉm cười trả lời, thản nhiên ăn ngấu nghiến. Nữ nhân thấy vậy, hai hàng lông mày cong cong.
Hiển nhiên nam nhân rất biết lấy lòng nữ nhân.
"Nghe nói ngươi còn đi Tinh Điều quốc học Dấu vết học? Khi tốt nghiệp còn nhận được đánh giá 5A. Ta tò mò không biết tại sao ngươi không ở lại đó. Phải biết rằng với thành tích hiếm có như vậy, ở đó tương lai của ngươi sẽ rất sáng lạn."
"Thứ nhất, ở Tinh Điều quốc nạn phân biệt chủng tộc đâu đâu cũng có."
Nhiếp Bảo Ngôn nhướng hàng lông mày xinh đẹp: "Thứ hai, ta sinh ra và lớn lên ở Cảng thành. Vì vậy, ta nghĩ mình có nghĩa vụ phải làm chút chuyện gì đó giúp cho thành phố yên ổn và phồn vinh."
Nhìn mặt đoán ý là sở trường của Trần Chính Quân. Nam nhân lập tức nhìn ra Nhiếp Bảo Ngôn có ấn tượng không tốt về bên kia bờ đại dương, tức khắc lái sang chuyện khác.
"Vừa rồi nghe ngươi nói ngươi giải phẫu bảy bộ thi thể? Nếu tiện thì có thể kể một chút không? Ta rất tò mò. Nhiều người chết oan như vậy, xem ra vụ án này không nhỏ."
Nghề nghiệp giống nhau nên hai người có chung đề tài, hiển nhiên Trần Chính Quân đã chọn đúng. Trong mắt Nhiếp Bảo Ngôn lóe lên sắc màu.
"Ta không thể tiết lộ tiến triển của vụ án, nhưng có thể nói ra phân tích của mình."
Nhiếp Bảo Ngôn quan sát hoàn cảnh ưu nhã xung quanh, nửa đùa nửa thật nói: "Phỏng chừng trai đơn gái chiếc thảo luận về án mạng ở nơi này chỉ có hai chúng ta."
"Ta cảm thấy chúng ta thảo luận về án mạng mà mình hứng thú còn hợp hoàn cảnh hơn là đón ý hùa lời hư tình giả ý."
Hiển nhiên Trần Chính Quân rất khéo nói chuyện. Cả tối nay Nhiếp Bảo Ngôn luôn giữ nụ cười lịch sự, câu nói này khiến nàng lần đầu tiên nở nụ cười thật lòng.
"Nghe nói kỹ thuật bắn súng của ngươi rất tốt, ngươi từng tham gia giải đấu IPSC (bắn súng thực chiến mô phỏng). Ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?"
Nhiếp Bảo Ngôn sẵn lòng chia sẻ mấy thứ này không chỉ vì nghề nghiệp của đối phương, mà còn có ý kiểm chứng.
Trong tất cả thi thể không hề có bất kỳ loại thuốc gây mê nào. Hơn nữa, căn cứ vào vị trí tử vong tại hiện trường có thể thấy nạn nhân có chống cự.
Không có sức đánh trả, toàn bộ là một phát súng mất mạng.
Thông qua các dấu vết nhỏ tại hiện trường, Nhiếp Bảo Ngôn rút ra một kết luận kinh người. Đó là thời gian từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc cuộc chiến nhanh dọa người, cả quá trình tuyệt đối không quá ba phút.
Vì vậy, nữ nhân dựa vào tài liệu phân tích mà phía cảnh sát cung cấp, đưa ra một kết luận khiến mọi người không quá tin tưởng.
Hung thủ không phải dân giang hồ, cũng không phải băng đảng trong suy nghĩ của lãnh đạo cấp cao, mà là một nhóm quân nhân xuất ngũ.
Quân nhân xuất ngũ xuất sắc được quân đội bồi dưỡng. Rất có thể là một nhóm bộ đội đặc công.
Ý kiến của nữ nhân bày tỏ những người này cực kỳ nguy hiểm, hơn nữa bọn hắn tuyệt đối sẽ không dừng tay. Hiện tại, hành động chính xác nhất là điều động phần lớn nhân sự tiến hành loại trừ theo kiểu trải thảm.
Bóp chết nguy hiểm từ trong trứng nước.
Nhưng nhận xét của cấp trên là Nhiếp Bảo Ngôn mệt mỏi quá độ, đề nghị nghỉ ngơi. Trong nhóm lãnh đạo cấp cao nhất, rất nhiều người cho rằng đây là sự kiện giang hồ báo thù, đối tượng hiềm nghi lớn nhất là ba băng đảng lớn, hẳn là đặt trọng điểm vào phương diện này.
Dù sao một khi các băng đảng thăng cấp lên sử dụng vũ khí, mức độ nguy hiểm đối với trị an của Cảng thành nhân lên gấp bội.
Nhưng tối qua quá loạn, mọi người không có manh mối.
"Vấn đề gì?"
Vẻ mặt Trần Chính Quân tràn đầy kiêu ngạo: "Ta đạt giải nhì cuộc thi IPSC hai lần. Chẳng qua về sau ta làm việc ở Gaul khá nhiều nên mới để cho Bành Dịch Hành như mặt trời ban trưa."
Bành Dịch Hành trong lời nam nhân là quán quân IPSC hai năm gần đây. Với thành tích mấy lần phá kỷ lục, gần đây hắn đã trở thành tay súng số một Cảng thành.
"Hướng ba giờ, hướng bảy giờ, hướng chín giờ."
Nhiếp Bảo Ngôn có trí nhớ kinh người, nữ nhân tái hiện lại vị trí ngã gục của mấy thi thể tại hiện trường: "Sáu viên đạn, trong khoảng một giây bắn trúng giữa trán sáu người. Đây là trình độ gì?"
"Không thể nào!"
Trần Chính Quân há to miệng đến mức có thể nhét một quả trứng gà: "Cho dù là súng P2 cũng không làm được."
"Đã tìm thấy đạn trong đầu, hẳn là súng ngắn ổ quay kiểu lâu đời của Colt."
Nhiếp Bảo Ngôn trả lời: "Loại vũ khí mà các cao bồi của Tinh Điều quốc từng yêu thích nhất, thường nổ súng từ hông."
"Không có khả năng."
Trần Chính Quân lẩm bẩm một mình, sau đó đưa ra nghi vấn: "Lính đánh thuê của Gaul hung hãn nhất nhất, ngay cả binh vương ta từng gặp cũng không có trình độ này."
Quả thật nam nhân không phải tốt mã dẻ cùi, hắn nhanh chóng chỉ ra độ khó trong đó: "Theo vị trí mà ngươi nói, nếu những nạn nhân này có phòng bị, thì kẻ có thể bắn một phát trúng đích tuyệt đối là quân nhân giết người như ngóe."
"Nổ súng bắn quan trọng nhất là tự tin."
Nét mặt Trần Chính Quân khôi phục bình thường: "Nếu có thể làm được điều này trong vòng vây của kẻ địch, ta không dám bình luận về trình độ kỹ thuật, nhưng có thể khẳng định người này tự tin gần như ngông cuồng."
"Nạn nhân không chỉ có sáu người này, tổng cộng mười lăm người."
Nhiếp Bảo Ngôn thấp giọng nói: "Có hai loại đạn. Còn phát hiện thấy một viên đạn của súng bắn tỉa trên vách tường tại hiện trường."