"Tiểu đội đặc chủng?"
Trần Chính Quân thốt lên đầy kinh ngạc: "Súng bắn tỉa mở đường, cận chiến tấn công?"
Câu nói này khiến Nhiếp Bảo Ngôn cảm thấy vui mừng khi được tán đồng: "Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?"
"Nhưng khả năng không lớn."
Trần Chính Quân hơi do dự: "Đây không phải là đóng phim. Trong bất kỳ thế lực địa phương nào, tiểu đội dạng này đều là bảo bối, sao có thể tham dự vào cuộc chém giết của băng đảng Cảng thành?"
Nhiếp Bảo Ngôn không nói gì, ngây người ra đó. Thậm chí bàn tay đang rót nước khựng lại giữa không trung, để mặc nước trong ly tràn ra.
"Nhiếp tiểu thư?"
Trần Chính Quân nghi hoặc cất lời, nhìn theo tầm mắt nữ nhân.
Hắn trông thấy năm người được giám đốc dẫn đường đi vào trong.
Dũng mãnh, dã tính.
Đây là cảm giác đầu tiên mấy người này mang lại cho hắn.
Những người này mặc quần áo bình thường, nhưng trong mắt lại có điểm đặc biệt.
Cách đi đứng của những người này giống hệt quân đội!
Tiến lùi nhịp nhàng, khoảng cách giữa mỗi người cố định, loáng thoáng có sự ăn ý.
Cực kỳ giống...
Bỏ qua trang phục, mấy người đó trông cực giống một đội quân nhỏ đang cảnh giới!
Đây là cảm giác trực quan nhất của Nhiếp Bảo Ngôn.
Nữ hài có thể nói là học bá chính cống. Nàng luôn ngưỡng mộ phương pháp suy luận được mô tả trong tiểu thuyết trinh thám vĩ đại của xứ sở sương mù.
Phương pháp suy diễn là gì?
Nói một cách đơn giản, theo quan điểm của Nhiếp Bảo Ngôn, đó là kết nối tất cả các chi tiết với một hoặc nhiều kết quả đã được xác nhận. Chỉ cần ngươi biết một chi tiết nào đó, ngươi có thể đưa ra kết luận như quân bài domino.
Sau khi Nhiếp Bảo Ngôn nghĩ rằng đã có một số quân nhân vào Cảng thành, nàng bắt đầu nghiên cứu rất nhiều về kỹ năng quân sự và những thứ khác, đó là lý do tại sao các giác quan của nàng rất nhạy bén.
Ban đầu, nữ nhân còn tưởng rằng do mình quá lo lắng kết luận của mình bị lật đổ, dẫn đến bản thân hơi đa nghi. Cho nên, nàng nhìn ai cũng giống như hung thủ.
Nhưng sau khi nàng cẩn thận quan sát, tất cả chi tiết của những người đó lại khiến nàng đưa ra một suy đoán đến chính mình cũng không thể tin được!
Rất có thể là những người này.
Mặc dù không có bằng chứng, nhưng lại quá trùng hợp. Cảng thành là một nơi chật hẹp nhỏ bé, Nhiếp Bảo Ngôn tin rằng không thể có hai nhóm quân nhân đã nghỉ hưu có trình độ quân sự như vậy xuất hiện cùng một lúc.
Không có phán đoán sai lầm. Bởi vì từ chi tiết bọn hắn bước đi đã giúp cho nữ nhân vô cùng xác định.
Nam nhân cường tráng như gấu đi phía trước hiển nhiên là tiên phong công kích, từ đầu đến cuối nam nhân đó đều đè những người còn lại ở phía sau.
Cách đó hai bước là một nam nhân già nua nhưng lại có ánh mắt sắc bén, vóc dáng không cao nhưng lại có quyền lên tiếng rất lớn, có thể là một chỉ huy.
Bên cạnh hắn là một nam nhân sắc mặt u ám. Quan trọng nhất, nam nhân này từ đầu đến cuối vẫn luôn quan sát chung quanh.
Người cuối cùng là một nam nhân có đôi chân không được linh hoạt. Những vết sẹo trên mặt khiến hắn trông rất gớm ghiếc và đáng sợ, khiến mỗi lần ai gặp hắn cũng đều tự động ngừng bước.
Có lẽ người bình thường cho rằng hắn đi lại không linh hoạt, nhưng Nhiếp Bảo Ngôn thông thạo suy luận và nghiên cứu chi tiết về các kỹ năng quân sự lại đưa ra một suy đoán khác.
Vô tình hắn đã tìm được vị trí bắn tỉa tốt nhất.
Có nhân vật mà Nhiếp Bảo Ngôn không xác định được.
Trong đội ngũ có một nữ nhân. Bộ đồ thể thao màu đỏ chẳng những không khiến nàng quê mùa, ngược lại còn bộc lộ khí khái hào hùng và dã tâm của nàng.
Điều khiến cho Nhiếp Bảo Ngôn cảm thấy kỳ lạ là quyền lên tiếng của nữ nhân kia không nhỏ, nhưng lời nói cử chỉ có vẻ không hợp với những người kia.
Không thể không nói, ánh mắt của Nhiếp Bảo Ngôn rất chuẩn.
Tô Nhất Nhị có thể hòa nhập và phối hợp với đám người Hạng Tiểu Bình, Cảnh Hùng Tử là vì hắn có nhiều năm binh nghiệp. Mộ Dung Thanh Thanh thì hoàn toàn hoang dã, đương nhiên khó có thể hòa hợp.
Sau khi thấy những người kia đi rồi, Nhiếp Bảo Ngôn mới hoàn toàn khôi phục tinh thần. Nàng nhìn Trần Chính Quân đang khiếp sợ bên cạnh, nói: “Ngươi cũng đã nhìn thấy những người kia rồi, ngươi cảm thấy bọn hắn giống cái gì?”
“Giống quân nhân.”
Trần Chính Quân trả lời. Quan điểm của nam nhân có chút khác biệt với nữ nhân: “Ta để ý thấy nhiều người trong số bọn hắn có vết chai trên tay. Ta đã từng tập bắn súng nên ta hiểu những vết chai đó xuất phát từ đâu.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Nhiếp Bảo Ngôn hiện lên sự quyết tâm: "Mặc dù quá trùng hợp nhưng ta cảm thấy đây là một manh mối.”
“Không có chứng cứ, ngươi muốn làm gì?”
Câu nói tiếp theo của nam nhân khiến cho Nhiếp Bảo Ngôn mất đi một chút thiện cảm vừa mới tạo dựng với Trần Chính Quân: “Ta biết nữ nhân tiếp khách đằng trước. Nàng là Chung Minh Tú, nhị tiểu thư nhà họ Chung ở Đồn Môn. Nữ nhân này rất mạnh. Chúng ta đừng vì một phỏng đoán mà đắc tội với nàng.”
Có một số lời nam nhân không có nói rõ.
Mặc dù nhà hàng Morrie không quá nổi tiếng, nhưng tuyệt đối là một nhà hàng cao cấp. Người có thể đến đây ăn cơm đều có địa vị xã hội nhất định. Cho nên, nếu không đắc tội được thì cố gắng đừng nên đắc tội.
Hơn nữa, một nữ nhân có địa vị như Rebecca lại phải bước ra đón khách như một cấp dưới nói lên điều gì?
Bên trong phòng bao có đại nhân vật.
“Ta chỉ muốn làm điều gì đó xứng đáng với nghề nghiệp của mình.”
Nhiếp Bảo Ngôn liếc nhìn đối phương, nụ cười lịch sự treo trên mặt cả một buổi tối đã biến mất: “Bữa cơm này chán quá, chúng ta về thôi.”
Nhanh gọn lẹ là ưu điểm của nữ nhân. Nói xong, nàng rút ví tiền ra, đặt mấy tờ tiền lên bàn.
Nhìn Nhiếp Bảo Ngôn đứng dậy đi tìm nhân viên phục vụ tìm hiểu tình huống, Trần Chính Quân hơi do dự nhưng cuối cùng hắn chỉ biết thở dài, không lên tiếng.