Trong phòng bao, Tô Bình Nam không biết có nữ nhân tinh thần trọng nghĩa đã để mắt đến mình. Hắn nhìn con dao sắc bén trong tay, tâm trạng không tệ.
“Ta không quen nói mấy lời khách sáo.”
Tô Bình Nam khó có lúc bớt vẻ nghiêm túc thường ngày, còn nở một nụ cười. Hắn làm người làm việc rất bá đạo. Mặc dù nhân viên của hắn cực kỳ trung thành với hắn, nhưng ai cũng đều kính sợ hắn.
Cho nên, hắn biết nếu hắn cứ nghiêm mặt như vậy, bữa cơm nhất định sẽ rất ngột ngạt, từ đó làm mất đi mục đích của hắn.
Dù vậy, đám người Mộ Dung Thanh Thanh và Hạng Tiểu Bình đều thẳng người, biểu hiện nghiêm túc.
Nếu không có những món ăn đa dạng trên bàn, mọi người nhất định sẽ cho rằng đây là một buổi họp căng thẳng.
“Uống rượu mạnh trước đi, đây là một lựa chọn không tệ.”
Nam nhân nhìn mọi người: “Rebecca đã làm rất tốt việc này. Chủ nhà hàng Quảng Đông có một bình rượu ba mươi năm tuổi. Mọi người gần đây đã làm việc chăm chỉ, chúng ta không say không về.”
Rebecca đích thân rót cho mỗi người một ly. Khi đến trước mặt Mộ Dung Thanh Thanh, nữ nhân nói nhỏ: “Bởi vì Mộ Dung tiên sinh đã gánh phiền phức giùm cho ta, cho nên ta muốn nói lời cảm ơn ở đây.”
“Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, vậy thì ngươi dẫn ta đi mua sắm một vòng Tiêm Sa Chủy đi.”
Mộ Dung Thanh Thanh nhướng mày. Khí khái hào hùng trong ánh mắt không hề thua kém Tô Bình Nam.
…
Có bạo lực, nhưng có thể kiềm chế được bạo lực mới là thực lực.
“Bên trong phòng bao Nhã Vân Hiên có bao nhiêu người thế?”
Nhiếp Bảo Ngôn gọi một nhân viên phục vụ đến, đưa giấy chứng nhận nhân viên pháp y của mình cho đối phương xem rồi nhanh chóng cất đi. Dù sao, có rất ít người bình thường cẩn thận chu đáo. Huy hiệu cảnh sát trên giấy chứng nhận có thể giúp nàng bớt không ít nước bọt.
Quả nhiên không khác gì Nhiếp Bảo Ngôn suy đoán, nhân viên phục vụ không hoài nghi nội dung giấy chứng nhận. Nàng chỉ nhìn thoáng qua rồi đáp: “Chín người, bảy nam hai nữ.”
“Có thể cho ta xem danh sách khách đặt phòng không?”
Nhiếp Bảo Ngôn rút tờ năm trăm đô la Hồng Kông nhét vào tay đối phương.
“Thưa sếp, nó được ghi ở quầy lễ tân nhưng cần phải được quản lý cho phép, ta không giúp được ngươi rồi.”
Mặc dù năm trăm không ít, nhưng biểu hiện của nhân viên phục vụ có chút khó xử.
“Được, ta biết rồi.”
Nhiếp Bảo Ngôn không ép, chỉ mỉm cười từ chối năm trăm đô la Hồng Kông đối phương trả lại: “Ngươi cứ giữ lấy đi. Làm phiền ngươi giữ bí mật giùm ta là được.”
Nhiếp Bảo Ngôn rất thông minh, cho nên nàng tuyệt đối không hành động thiếu suy nghĩ.
Nữ nhân biết rõ hậu quả chọc giận những người đó. Nếu phán đoán sai lầm thì thôi, còn nếu nàng đoán chính xác, đám người kia tuyệt đối là sát thần xem mạng người như cỏ rác.
Huống chi, nam nhân khiến nàng chán ghét không nói sai. Người có thể thuê phòng bao cao cấp nhất ở đây, bối cảnh không thể nào nhỏ được. Nhị tiểu thư nhà họ Chung cũng có mặt lại càng chứng minh điều này.
Hiện tại không phải là không có thu hoạch. Bây giờ, nàng có thể xác định những người kia có quan hệ không cạn với nhị tiểu thư nhà họ Chung. Đây là một manh mối rõ ràng.
Hôm nay, nàng nhất định phải làm rõ một vấn đề, rốt cuộc người có thể huy động được nhị tiểu thư nhà họ Chung phải ra mặt là ai? Vì sao những người đó lại muốn tham gia vào việc băng nhóm giết người? Có phải là có tổ chức tội phạm mới xuyên quốc gia tiến vào Cảng thành hay không?
Một loạt vấn đề khiến Nhiếp Bảo Ngôn vô cùng kích động. Nàng thích nhất cảm giác kéo kén này.
Nhiếp Bảo Ngôn không vội vã rời khỏi nhà hàng. Nàng vào trong nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tăng Gia Nguyên.
“Đừng chen vào, để ta nói hết.”
Nàng hoàn toàn không cho đối phương cơ hội trêu chọc, hạ giọng nói: “Hôm nay ta bắt gặp vài người ở nhà hàng. Ta hoài nghi bọn hắn có liên quan đến vụ hung sát ở quán rượu.”
…
Từ nhỏ đến lớn, Rebecca đã tham gia không biết bao nhiêu bữa tiệc. Nhà họ Chung đã bồi dưỡng phương diện giao tiếp cho con cháu trong nhà từ rất sớm.
Mặc dù bây giờ nàng không cần mạnh vì gạo bạo vì tiền nữa, nhưng khả năng khuấy động bầu không khí vẫn mạnh như cũ.
Rất nhanh, không khí trong phòng bao bắt đầu sôi động.
Rượu cay ba mươi năm quả nhiên đủ mạnh. Tô Bình Nam chủ động nâng ly mấy lần, dần dần mới khiến cho người trong phòng thoải mái hẳn lên.
“Cẩm Tú không phải giang hồ, ngươi phải học cách trưởng thành.”
Đặt ly rượu xuống, nam nhân nói với Lâm Quốc Chính: “Ngươi nên hiểu thế giới bên ngoài không phải vùng đất hoang. Ngươi nhất định phải thu lại hơi thở thù địch của mình. Ngươi làm việc cho Cẩm Tú, ta tất nhiên có thể bảo đảm ngươi cả đời không âu lo, không cần sống như con sói cô độc bên ngoài nữa.”
Tô Bình Nam khôn khéo đến cỡ nào. Làm sao hắn bỏ qua thanh đao sắc bén đến như vậy.
Cho đến lúc này, hắn cực kỳ chú ý tình huống của những người này. Thông qua một loạt phân tích, hắn thấy Lâm Quốc Chính hiển nhiên khó có thể thích ứng với cuộc sống của người bình thường.
Khi hắn nói chuyện, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn thẳng vào con sói cô độc Lâm Quốc Chính. Dưới áp lực như núi của nam nhân, Lâm Quốc Chính nhẹ gật đầu.
Lâm Quốc Chính không thích ứng thì không thích ứng, nhưng trong lòng hắn lại rất thích cuộc sống ở Cẩm Tú. Đối với Tô Bình Nam, hắn có một cảm giác e ngại khó hiểu. Điều này cực kỳ hiếm thấy trên người hắn.
Lâm Quốc Chính xuất thân từ nông thôn.
Sau khi mẹ của hắn qua đời, hắn đi theo người ba nát rượu mà lớn lên, dẫn đến tính cách của hắn cực kỳ quái gở.
Lâm Quốc Chính có thể nói là từ trong đói khát lớn lên. Năm mười bảy tuổi, hắn trộm hộ khẩu sau đó chạy đi tham gia quân ngũ. Có thể nói, cả đời này ngoại trừ giết chóc thì hắn chỉ có Hạng Tiểu Bình là bạn.
Bởi vì sống thiếu tình bạn, cho nên Lâm Quốc Chính cực kỳ coi trọng tình bạn.
Khi Hạng Tiểu Bình giết chết tù nhân rồi bỏ trốn, Lâm Quốc Chính không chút do dự đi theo đối phương. Trong lòng hắn, ngoại trừ sự ngưỡng mộ dành cho Hạng Tiểu Bình, không có lý do gì khiến hắn từ bỏ tình bạn này.
Hắn không biết nếu không có Hạng Tiểu Bình, liệu hắn có người bạn nào nữa hay không? Lâm Quốc Chính rất sợ phải đối mặt với sự cô độc mãi mãi.