“Đừng gấp, ngươi sẽ dần dần thích ứng được thôi.”
Nhìn ánh mắt khó mà che giấu sự quy thuận của Lâm Quốc Chính, Tô Bình Nam mỉm cười, ném điếu xì gà trong tay cho đối phương.
Điều này khiến cho Cảnh Hùng Tử và Hạng Tiểu Bình bên cạnh thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù hai người giết người như ngóe, nhưng bọn hắn lại cực kỳ hâm mộ Tô Bình Nam. Khi nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của nam nhân, bọn hắn không khỏi căng thẳng trong lòng.
Trong lúc Rebecca đang kể chuyện cười bằng tiếng Quảng Đông, ba nam nhân mặc thường phục xuất hiện ngay cửa ra vào. Tăng Gia Nguyên dẫn đầu lấy ra giấy chứng nhận của mình, sau đó nghiêm túc nói: “Xin lỗi các vị, chúng ta nhận được tin báo có người nhập cư bất hợp pháp trong nhà hàng này. Cho nên, chúng ta cần kiểm tra theo thông lệ. Xin mọi người lấy ra căn cước của mình.”
Gương mặt Tô Bình Nam lập tức sa sầm, ánh mắt lạnh lùng nhìn người đến như có sương mù bao phủ.
Đây là phản ứng của nam nhân.
Còn đám người Mộ Dung Thanh Thanh nhanh chóng đứng dậy chiếm những vị trí nhỏ hẹp tốt nhất trong phòng, sau đó nhìn thẳng vào bao súng dưới nách của Tăng Gia Nguyên, ánh mắt tất cả mọi người không hề có sự sợ hãi.
“Làm phiền các ngươi phối hợp, tôn trọng công việc của chúng ta.”
Tăng Gia Nguyên lớn giọng để tiếp thêm can đảm cho mình.
Không có nguyên nhân gì khác.
Nam nhân ưu tú này trong khoảnh khắc vừa rồi có cảm giác giống như bị một đám khủng long bạo chúa để mắt đến. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được điều đó. Thậm chí hắn còn cảm thấy sau lưng mình đổ mồ hôi lạnh.
Tô Bình Nam không nói gì, ung dung châm điếu xì gà, sau đó phả ra một làn khói màu xanh nhạt.
Hành động của nam nhân khiến Đỗ Cửu và Đỗ Thạch đồng thời đứng dậy. Hai người dùng thân hình cao lớn của mình chặn lại cửa phòng bao thật chặt chẽ.
“Có kiểu kiểm tra người nhập cư bất hợp pháp như vậy sao?”
Rebecca lạnh lùng lên tiếng: “Tiên sinh, theo như giấy chứng nhận của ngươi thì ngươi thuộc đội phòng chống tội phạm, từ khi nào ngươi có thể nhúng tay vào chuyện của tổ trọng án thế?”
Tăng Gia Nguyên nghẹn họng.
Giọng điệu của Rebecca càng lúc càng lạnh: “Ngươi nhận được tin tức rồi có lập hồ sơ hay không? Có ghi chép hay không? Ngươi hãy đưa ra lệnh điều tra cho ta xem qua.”
Rebecca liên tiếp đặt câu hỏi khiến cho sắc mặt Tăng Gia Nguyên hơi tái xanh.
“Ngươi nói nhà hàng này có người nhập cư bất hợp pháp? Như vậy ta xin hỏi, vì sao ngươi không lục soát toàn bộ nhà hàng? Căn cứ vào hành vi có tính nhắm vào của ngươi, ta có lý do hoài nghi ngươi đang lạm dụng chức quyền.”
Nữ nhân nhìn giám đốc A Vinh đã chạy đến: “Ta nghĩ hắn sẽ chứng minh điều đó.”
Không để ý đến giám đốc A Vinh đang cố gắng hòa giải, Rebecca bấm điện thoại gọi cho luật sư của mình: “Luật sư Trương, ta muốn tố cáo có cảnh sát lạm dụng chức quyền. Đúng, ta nhìn thấy rất rõ ràng số chứng nhận của hắn, Tăng Gia Nguyên, mã số 952736, hẳn là thuộc đội phòng chống tội phạm…”
Mặc dù tình huống của Tăng Gia Nguyên tiến thoái lưỡng nan, nhưng trong lòng hắn bắt đầu tin tưởng vào phán đoán của Nhiếp Bảo Ngôn.
Những người này tuyệt đối không phải người bình thường.
Bất luận hai nam nhân ngăn trước người mình hay ánh mắt không thiện của nam nữ trong phòng, tất cả đều rất hung dữ.
Tăng Gia Nguyên đã bắt không ít kẻ hung dữ trong giang hồ, nhưng những người đó chỉ ngang ngược càn rỡ, không thể so sánh với sự hung dữ của những người này.
Quán rượu chết nhiều người như vậy, thủ đoạn gây án tàn nhẫn khiến mọi người ớn lạnh. Sau khi nhìn thấy những người này, trực giác của Tăng Gia Nguyên nói cho hắn biết có thể đúng như lời Nhiếp Bảo Ngôn đã nói, bọn hắn là hung thủ.
Thật ra khi Tăng Gia Nguyên đẩy cửa bước vào, hắn vốn không có ý định bắt người. Hắn chỉ muốn dùng chút thông minh và chút thủ đoạn của mình để chứng thực phỏng đoán của Nhiếp Bảo Ngôn.
Hắn không tin Nhiếp Bảo Ngôn liếc mắt một cái đã nhận ra đối phương có vấn đề. Sở dĩ hắn chạy đến đây chỉ vì muốn tạo ấn tượng tốt với Nhiếp Bảo Ngôn mà thôi.
Khi một nam nhân quá thích một nữ nhân, thường thì IQ không cao. Khi nữ nhân gọi điện thoại cho hắn nói rõ mọi chuyện, hắn thật sự không để tâm.
Nghi thần nghi quỷ.
Tăng Gia Nguyên khịt mũi coi thường hành vi đánh giá của nữ nhân, cùng với nội dung suy đoán của nàng. Ban đầu, hắn dự định ứng phó vài câu nhưng lời của cấp dưới bên cạnh khiến cho hắn phải suy nghĩ lại.
“Sếp, nữ nhân cần nhất là gì?”
“Là gì?”
Nhìn cấp dưới có biệt danh Mã Lưu, Tăng Gia Nguyên không ngại học hỏi: “Ta không hiểu lắm, ngươi mau nói đi.”
“Quan tâm và coi trọng.”
Mã Lưu tỏ vẻ mình giống như một tình thánh: “Ngươi đi hỗ trợ, nhân tiện điều tra một chút. Sếp Nhiếp nhất định sẽ rất vui, sau đó hai người có thể hẹn nhau ăn khuya xem phim…”
Cho nên, Tăng Gia Nguyên vốn coi thường đã sử dụng một cái cớ vụng về, nhưng hắn không ngờ đối phương lại nắm lấy sơ hở trong lời nói của hắn, khiến cho hắn rơi vào thế bị động.
Rebecca cúp điện thoại: “Sếp Tăng, hiện tại ngươi có thể biến rồi. Chưa đến năm phút nữa ngươi sẽ nhận được điện thoại từ cấp trên ngươi. Ta cho ngươi một lời khuyên cuối cùng, đừng gây chuyện với kẻ có tiền ở thành phố này, bởi vì vài phút sau ngươi sẽ bị đùa đến chết.”
Giọng điệu của nữ nhân rất cay độc: “Bởi vì ngươi quấy rầy thời gian quý báu của vị khách quan trọng của ta, cho nên ta sẽ lấy bộ quân phục của ngươi làm cái giá phải trả. Nếu ngươi đi chậm một chút, ta sẽ lột luôn bộ quần áo này của ngươi.”
Khi Rebecca đối mặt với người khác, nàng khôi phục lại khí thế của một nghị viên, khiến cho A Vinh bên cạnh phải giật mình.
Đây mới là Rebecca tiểu thư trong trí nhớ của hắn.